Chương 18 - Ta Trọng Sinh Vào Thái Tử Sau Khi Băng Hà
18
Ba mươi năm qua đi, trẫm lần nữa quyết định phát binh tiến đánh Vệ quốc.
So với ba mươi năm trước có nhiều khác biệt, Đại Hạ bây giờ binh nhiều tướng mạnh, quốc khố tràn đầy.
Trẫm cũng không phải là tiểu tử lỗ mãng lúc xưa nữa.
Đại Hạ đất đai cằn cỗi, so về vị trí địa lý thì Vệ quốc chiếm ưu việt, sản vật phong phú hơn nhiều.
Trẫm muốn chiếm đất đó, để làm kho lúa cho Đại Hạ.
Trừ cái đó ra, quan trọng nhất, Vệ quốc trọng quỷ thần.
Nghe nói, hoàng thất Vệ quốc có Đại vu sư tinh thông âm dương, chuyên chiêu hồn rồi tái tạo lại một thân thể mới.
Các đạo sĩ Đại Hạ có chút hiểu biết về âm dương chi thuật cơ hồ đều bị trẫm tìm qua rồi, nhưng một biện pháp hữu dụng đều không có, trẫm đành phải đưa mắt nhìn sang nước khác.
Sau khi Trẫm đưa ra quyết định tiến đánh Vệ quốc, triều thần lại một mảnh xôn xao.
Tuyệt đại bộ phận lão thần đều ý kiến phản đối.
“Vô duyên vô cớ phát binh, vô cớ xuất binh.”
“Lần trước cùng với Vệ quốc giao chiến là lúc tiên đế vừa đăng cơ, một trận đánh kia thật thảm liệt, tuy nói là thắng hiểm, nhưng cũng gây tổn hại ta đại hạ hơn phân nửa quốc lực.
“Cầu xin Bệ hạ nghĩ lại.”
Ủng hộ trẫm phần lớn là người trẻ tuổi, đều khát vọng chinh chiến sa trường, kiến công lập nghiệp.
Đứng mũi chịu sào chính là đại tướng quân Chu Khắc.
Hắn thay đổi bộ dạng ngày thường lười nhác, ánh mắt sáng rực mà nhìn chằm chằm vào những lão thần phản đối kia.
“Ai nói là vô cớ xuất binh?”
“Năm đó trận chiến tại Bình Cầu Độ, Vệ quốc hèn hạ đánh lén, làm tiên hoàng trọng thương, hành vi tiểu nhân như thế thật khiến người khinh thường, tiên hoàng chúng ta rộng lượng, tạm tha cho bọn chúng những năm này. Thế nhưng quốc thù nhà hận, không thể không báo, nếu không liền uổng làm con dân Đại Hạ. Bây giờ là thời điểm, chúng ta phải thay tiên đế, thay đại hạ lấy lại công đạo.”
“Làm tổn thương Ngô Hoàng của chúng ta, xa đâu cũng giết!”
Mấy võ tướng trẻ tuổi cũng cùng nhau phụ họa hắn.
“Xa đâu cũng giết!”
Nhóm lão thần đầy căm giận nhìn về phía hắn.
Chu Khắc dừng một chút, lại nói:
“Các ngươi không phải là sợ rồi chứ?”
“Chẳng lẽ những năm này cuộc sống an dật đem nhiệt huyết của các ngươi đều mài sạch sẽ hết rồi?”
Có người giận dữ mắng mỏ hắn.
“Chu Khắc, ngươi chớ có quá càn rỡ, thu liễm chút đi.”
Chu Khắc hừ lạnh một tiếng.
“Lão tử càn rỡ thế đấy, trong xương máu người Đại Hạ ta xưa nay không biết cái gì gọi là thu liễm cả.”
“Lão tử sớm muốn đi đánh Vệ quốc rồi, đến lúc đó đem thổ địa của bọn hắn đều đoạt tới, tơ lụa lá trà cũng đoạt tới, để con dân Đại Hạ ta được trải qua những ngày mưa thuận gió hòa.”
Tiến đánh Vệ quốc tuyệt không phải là trẫm nhất thời hưng khởi.
Cũng không phải hoàn toàn vì Triệt nhi.
Nếu như trẫm không băng hà đột xuất, trong vòng năm năm, trẫm chắc chắn cử binh tiến về phía Nam.
Đại hạ nghèo nàn, trẫm sớm đã có tâm muốn đánh phía Nam.
Từ lúc chấm dứt trận chiến tại Bình Cầu Độ, trẫm vẫn luôn một mực góp nhặt quốc lực, chuẩn bị vì ngày sau.
Nhưng trẫm không đợi được.
Vốn cho rằng, cơ hội này sẽ giao đến trên tay Triệt nhi. Ai ngờ thế sự vô thường.
Trẫm đưa mắt nhìn Thôi Diễn.
Từ lúc trẫm đưa ra ý muốn xuôi nam công Vệ, hắn vẫn không nói chuyện, chỉ cúi đầu trầm tư.
“Ý của Tướng quốc như thế nào?”
Sau khi Trẫm lên tiếng, cả điện đều tĩnh lặng lại.
Đám người nhất mực nhìn về phía Thôi Diễn.
Hắn chính là nguyên lão tam triều, trong triều uy vọng tối cao, lại đã từng tự mình mang binh cùng Vệ quốc giao chiến qua, tất cả mọi người đều chờ mong ý kiến của hắn.
Thôi Diễn trầm mặc một lát, nhìn chằm chằm trẫm rồi nói:
“Thần già rồi, không dám nói bừa.”
Chúng thần thu hồi ánh mắt lại.
Tan triều, trẫm đem Thôi Diễn lưu lại.
“Ngươi không tán thành tấn công Vệ quốc?”
Thôi Diễn lắc đầu.
“Bệ hạ, thần xác thực đã già.”
Trẫm nhìn hai bên tóc mai bạc trắng của hắn, đúng là đã không còn trẻ.
Trẫm nhấp một ngụm trà, tiện thể cũng đưa cho hắn một chén.
“Lại không bắt ngươi tự mình mang binh đánh giặc.”
Thôi Diễn cầm chén trà xoay quanh cũng không nói chuyện.
Trẫm không tự chủ được hướng về phía cánh tay trái sờ soạng, bị đánh lén tại Bình Cậu Độ lần kia, là Thôi Diễn liều chết cứu trẫm.
“Cũng không cần ngươi lại phải liều chết cứu người.”
Thôi Diễn ngừng lại.
Trẫm thả tay, rủ mắt xuống, khẽ thở dài một hơi.
“Hậu tích bạc phát, xem xét thời thế. Tướng quốc đại nhân, ngươi nói lúc này nên công Vệ không?”