Chương 20 - Ta Thay Người Bảo Vệ Những Bảo Vật Quý Giá
“Khởi bẩm đại nhân, ta là học sinh Tuần Ngụy uẩn, ta tuyệt đối không làm bất cứ hành vi gian lận nào.” Mặt Tuần Ngụy Uẩn đỏ bừng, cậu khàn giọng gào lên, thân mình gầy yếu của thiếu niên thẳng lưng đứng đó, cậu không biết tại sao mình lại bị cuốn vào việc này.
Rõ ràng chỉ còn ba ngày là tới khoa cử, thi xong cậu sẽ thành cá chép hóa rồng, bay lượn trên không. Nhưng bây giờ có một bàn tay vô hình kéo cậu lại, dù sao cậu cũng chỉ là thiếu niên chưa trải sự đời nên luống cuống cũng phải.
Có một số việc không phải cứ thanh giả là tự thanh, người khác chỉ cần tùy ý vu cáo sẽ nhiễm bẩn một hồ nước trong, nhưng dù vậy, cậu vẫn đứng lên bảo đảm trong sạch cho ta:
“Tiền đồ của học sinh không sao, nhưng Tạ tiểu thư là người tốt, chưa hề làm ra việc này… Ta nguyện ý lấy cái chết làm rõ sự trong sạch!” Tuần Ngụy Uẩn đập đầu ba lần đến mức trán vỡ toang, máu chảy loang lổ.
Kiếp trước, không phải nguyên nhân cha cậu cướp hết tiền mẹ cậu bán mình làm cậu tự sát, mà là sau khi bài bạc về, cha cậu còn đấm đánh cậu đến nỗi cậu bị gãy tay, không có tiền chạy chữa, một văn nhân gãy tay thì làm được gì? Còn tham gia khoa cử bằng cách nào? Trong cơn tuyệt vọng, cậu đã t/reo c ổ t/ự s át.
Một thiên tài đứng đầu học viện lại bị dập tắt tương lai như thế, treo mình trong căn lều cũ nát, không ai biết, chẳng ai hay.
Kiếp này, ta phải cứu được cậu.
Ta đã ngứa mắt tên cha ma bài bạc kia của cậu lâu lắm rồi, ta cho thị vệ bên cạnh đến xử lí, thanh danh Tạ gia ở đó, chẳng ai dám đụng vào.
“Đủ rồi, cứ tin ta.” Ta nhịn không nổi ngăn cậu lại.
"Tạ tiểu thư... Ta... “ Tuần Ngụy uẩn rơi lệ đầy mặt, tuyệt vọng cực kỳ.
"Cứ tin ta." Ba chữ ngắn ngủi làm Tuần Ngụy Uẩn chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Thông phán nhìn một chút bài thi của hắn, ngạc nhiên phát hiện gần như toàn bộ đều đáp đúng!
“Vậy bài thi của học sinh kia đâu?”
Ánh mắt sắc bén của hắn nhìn về phía ta, là học sinh bình thường chắc đã run chân, nhưng cả cuộc đời kiếp trước của ta đều đứng trước quan lớn, còn đánh cờ với họ, thế nên ta chẳng để trong lòng.
“Bài của học sinh ở trong tay học sinh đây, nhưng nếu ta chứng minh được sự trong sạch của mình, vậy ngài sẽ xử lý Triệu Ngọc thế nào?”
Lời này vừa nói ra, toàn trường xôn xao.
Đầu tiên là Tống Tuyết Nhi đứng ngồi không yên, em ước gì ta cút xuống mười tám tầng Địa Ngục nhanh nhanh lên.
Em đỏ hai mắt thút thít nói: “Chị, ban đầu em giúp chị được hầu phủ nhận nuôi để chị được ăn ngon mặc đẹp, sao chị có thể gian lận được chứ? Mẹ hai đứa mình ở trên trời sẽ thất vọng lắm đấy…”
Em nói câu này làm ta tức điên người, lúc sơn tặc trên núi xuống tàn sát dân làng, là do em gái tốt của ta nhịn không nổi cái tật tham ăn nên mới trộm ra ngoài hầm thịt gần núi, dẫn đến sơn tặc thấy khói rồi tiến tới đồ làng, mẹ ta muốn cứu cả hai đứa nên ở lại cản đường. Chuyện này làm lòng ta đau như cắt, dù kiếp trước ta công thành danh toại cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ cứu vớt em gái, kẻ đang rơi vào hỏa ngục là vì vậy.
Bởi vì đáng đời!
“Chị, là em không tốt, nhưng chị như thế này sẽ làm Tạ phu nhân xấu hổ mất.” Dáng vẻ em yếu ớt rưng rưng có sức thuyết phục làm một học sinh khác mở lời:
“Nghe nói Tạ phu nhân muốn nhận Tuyết Nhi nhưng nàng ấy lại từ bỏ vì nhường cho cô, còn cô nữa, đúng là nuôi ong tay áo, một chút tiền cũng không thèm tiếp tế cho Tuyết Nhi!”
“Tuyết Nhi được Tống gia nhận nuôi, mỗi ngày phải vất vả làm đậu nành, Tạ Tinh, cô quá ác độc!”
9.
“Nếu các người cứ muốn vu oan thì bài thi đây, ta cho các người, nhưng Triệu Ngọc, lần này cậu bị coi như khỉ làm xiếc vậy.”
Triệu Ngọc nghe xong liền tức giận đến nỗi xanh mặt: “Cô nói ai là khỉ?”
Ta đi đến trước mặt thông phán nâng bài thi trên tay lên đưa cho ông.
“Các người nói ta gian lận, cả em gái ta cũng cho rằng như thế, chúng ta là chị em ruột, chẳng lẽ em không hiểu rõ ta sao?” Ta nhìn thẳng vào Tống Tuyết Nhi, trước khi mẹ mất, hai ta đã từng rất vui vẻ, nhưng em à, em đã hại chet mẹ, còn đố kỵ dồn ta vào đường cùng.