Chương 4 - Ta là Kinh Thành Đệ Nhất Mỹ Nhân
16
Trong cung mở tiệc mời các vị tiểu thư nhập cung thưởng hoa.
Nói là thưởng hoa, thực ra là để tuyển phi cho tam hoàng tử.
Theo lý mà nói, vốn dĩ là nhị hoàng tử phải được tuyển trước.
Nhưng nhị hoàng tử tính toán không muốn cưới thê.
Lúc hoàng thượng vô tình hữu ý đề cập đến việc tuyển phi, hắn liền đem ta ra làm lá chắn: “Nhi thần nhớ thương A Loan , nhưng A Loan đối với nhi thần không có ý, nhi thần không nguyện lần nữa tái thú.”
Ta:"……"
Hoàng thượng lại dời ánh mắt đến thái tử.
Thái tử và ngũ hoàng tử bắt chước lẫn nhau: “Nhi thần nhớ thương A Loan…”
Ta :"?"
Ta kéo ống tay áo của tam công chúa, cùng nàng bí mật thảo luận cách đem mấy người này cho vào bao tải đánh mà không một tiếng động.
Bỗng nhiên, ta cảm thấy một ánh mắt nóng rực đang hướng về phía mình, ta ngoái đầu lại thì thấy hoàng thượng đang nhìn chằm chằm vào tam công chúa bên cạnh.
Tam công chúa cũng phát hiện ra, mờ mịt nói: "A?"
Hoàng thượng hắng giọng, thăm dò hỏi: “Con đã có lang quân vừa ý chưa?”
Tam công chúa hết nhìn xung quanh rồi lại nhìn ta.
Nàng ấy dường như đã hạ quyết định, mở miệng nói: “Nhi thần nhớ thương A Loan…”
Ta:"?"
Hoàng thượng: "?"
17.
Mấy người này từng người từng người bước tới trước mặt ta để tạ tội.
Bọn họ đẩy ngũ hoàng tử biết ăn nói nhất lên đại diện.
Ngũ hoàng tử nịnh nọt nói: "A Loan, ngươi đừng tức giận."
Ta ôn hoà nhã nhặn: “Sao ta phải tức giận?”
Ngũ hoàng tử hoan hô: "Thật sao!"
Ta chỉ vào khoảng trống phía sau: “Ra kia xếp hàng, mỗi người đưa ta năm mươi lượng.”
Ngũ hoàng tử: "?"
Ngũ hoàng tử khiêm tốn thỉnh giáo: “Nộp phí gì thế?”
Ta: "Bị các ngươi nói thích trên đại sảnh, danh dự của ta bị ô nhiễm rồi."
Nhị hoàng tử: "..."
Thái tử muốn nói lại thôi.
Tam công chúa ôm lấy ta ngụy biện: "A loan, não ta chỉ là không xoay được."
Ta mặt không biểu tình: "Ngươi có sao?”
Tam công chúa: "?"
Ngũ hoàng tử suy xét nửa ngày, ta còn thực sự tưởng rằng hắn sẽ tán gia bại sản gom tiền trả cho ta.
Ta biết ngũ hoàng tử trước nay không có nhiều tiền, ngay lúc ta tưởng hắn triệt để thay đổi, lần nữa làm người, định bớt cho riêng hắn ít tiền, hắn lại nói: “A loan, chúng ta như này tính là đồng cư* sao?”
*đồng cư là sống cùng nhau
Ta:"?"
Ngũ hoàng tử thâm tình khẩn thiết nói: “Chúng ta trong mắt toàn là tiền.”
Ta:"……"
Ta thu lại sự thông cảm đang tràn lan, ôn tồn nói: “Ngươi, thêm hai mươi lượng.”
18.
Hoàng thượng và hoàng hậu ngồi phía trên, đại thần cùng gia quyến lần lượt ngồi phía dưới.
Mấy vị quý nữ tận tâm trưng diện đều nhìn chằm chằm vào ta, nhìn nhiều đến nỗi khiến ta cảm thấy chột dạ.
Quý nữ kinh thành đều coi ta là hình mẫu, tiệc rượu lần nào cũng chú ý đến cách ta trưng diện, rồi vén lên xu hướng trong kinh.
Ta ngồi ngay ngắn lại vì sợ bị người nhìn thấy bộ dạng lười biếng.
Tả Diệp đứng bên cạnh ta, đưa cho ta một tờ giấy nhỏ, nhỏ giọng nói: "Đây là Ngũ hoàng tử đưa đó."
Ta:"?"
Ta nhận tờ giấy rồi lén mở ra đọc.
Ta thấy Ngũ hoàng tử rồng bay phượng múa như chó bò trên giấy:
【 Ngồi thẳng như vậy, có tâm sự sao? 】
Ta ngẩng đầu tìm Ngũ hoàng tử, lại phát hiện không thấy hắn.
Tọa vị là do phẩm vị quyết định, chức vụ của cha ta không cao không thấp, nên chỗ ngồi của cả nhà chúng ta ở giữa.
Ta muốn hồi lại một chữ "Cút", nhưng lại không đem theo bút.
Ta bắt đầu thắc mắc Ngũ hoàng tử lấy giấy bút ở đâu ra: “Nhà ai mà tốt vậy, ăn tiệc mà mang theo bút?”
Đích tỷ bên cạnh ta ho mấy tiếng.
Ta không thèm quan tâm, tỷ ấy càng ho dữ dội hơn.
Ta:"……"
Ta thuận theo nói: “Tỷ, tỷ có mang theo bút lông không?”
Đích tỷ hừ một tiếng: “Cái gì cũng phải mượn của ta, bản thân ngươi không có à?”
Nói xong, tỷ ấy sai thị nữ mang cho ta một cái bút viết.
Ta:"…Cảm ơn. "
Ta thần bí nhìn đích tỷ một cái.
Hóa ra người tốt đem theo bút khi đi ăn tiệc lại là tỷ.
19.
Ta phóng khoáng viết xuống vài chữ, cuộn tờ giấy lại đưa cho Tả Diệp.
Ta: “Đưa tam công chúa.”
Tả Diệp không hỏi nhiều, theo lời ta nói đưa tờ giấy đến tay Tam công chúa.
Tam công chúa nhìn thấy vui ơi là vui, cũng kêu cung nữ lấy bút lông, viết viết gì đó.
Sau đó nàng ấy sai cung nhân chuyển bức thư cho nhị hoàng tử.
……
Sau khi chuyển qua chuyển lại, mảnh giấy lại được chuyển đến tay ta.
Ngũ hoàng tử: [ Ngồi thẳng như vậy, có tâm sự sao? ]
Ta: [ Cút cha ngươi đi.]
Tam công chúa: [ Ngũ ca quan tâm A Loan như vậy, huynh crush nàng à? ]
Nhị hoàng tử: [ Hắn siêu thích.]
Thái tử: [ Sao hôm nay A Loan lại thuỳ mị như vậy]
Ngũ hoàng tử: [ ? Cút thuỳ mị hay cha thuỳ mị? ]
Ta viết thêm một câu "Chuỵ thở rất thuỳ mị”, đang định truyền lại cho Tam công chúa thì bị hoàng thượng lấy ngang.
Ta:"……"
Ta thở mạnh cũng không dám, im lặng đưa mắt nhìn đồng bọn.
Tuy ta không nhìn rõ mặt, nhưng ta lại có thể đoán được biểu cảm trên mặt bọn họ một cách quỷ dị.
Hoàng thượng nhìn tờ giấy, ngập ngừng đọc thành tiếng: "... Ngồi thẳng như vậy, có tâm sự à?"
Mắt thường cũng thấy Ngũ hoàng tử dùng tốc độ ánh sáng biến mất khỏi chỗ ngồi, trốn xuống dưới gầm ghế.
Hoàng thượng vẫn còn đọc: "...Cút cha ngươi đi?"
Ta:"……"
Ta muốn chạy.
Ta nhìn về chiếc ghế trống của Ngũ hoàng tử ở phía xa, trong lòng đang nghĩ xem liệu mình có trốn dưới gầm ghế được không.
Đến khi đọc đến mấy lời của Tam công chúa, nàng ấy lấy khăn tay che mặt vùi đầu bắt đầu điên cuồng ăn.
Nhưng nàng ấy là vị công chúa nhỏ nhất, cũng là người duy nhất gọi Ngũ hoàng tử là Ngũ ca, cho nên vừa nói ra từ Ngũ ca, mọi người đều biết là nàng.
Tam công chúa ngượng ngùng cười đối diện với ánh mắt tứ phương, mơ hồ nói: “Ăn đi, sao các ngươi đều không ăn đi.”
Mọi người: "..."
20.
Hoàng thượng nhìn tờ giấy nửa ngày, nói: "Ấy... sao lại trùng hợp không thấy tam hoàng tử thế?"
Theo lý mà nói, chúng ta cùng tam hoàng tử nên có quan hệ không tồi.
Chúng ta đều ngang nhau, tuổi tác cũng tựa tựa nhau, lớn lên cùng nhau và có thể coi là thanh mai trúc mã.
Nhưng hắn không giống chúng ta một cái đó là, tam hoàng tử là một kẻ âm u.
Lúc chúng ta ngủ gật trong lớp bị phát hiện, tam hoàng tử lại ở trong cái góc xó u ám nhìn chằm chằm.
Khi chúng ta chạy loạn trong cung bị hoàng hậu bắt gặp và trách phạt, tam hoàng tử vẫn đứng trong góc tối nhìn chằm chằm.
Nhiều năm như vậy, dù chúng ta có làm gì đi nữa, tam hoàng tử vẫn cứ như cây nấm mọc trong góc, vẻ mặt ủ rũ vẽ vòng tròn.
Tam công chúa từng hỏi ta: “Tam ca đang làm gì thế?”
Ta thử sắp xếp từ ngữ: "Hừm...xoắn, bò, vặn vẹo một cách đen tối."
Tam công chúa: "?"
Trong cung mở tiệc mời các vị tiểu thư nhập cung thưởng hoa.
Nói là thưởng hoa, thực ra là để tuyển phi cho tam hoàng tử.
Theo lý mà nói, vốn dĩ là nhị hoàng tử phải được tuyển trước.
Nhưng nhị hoàng tử tính toán không muốn cưới thê.
Lúc hoàng thượng vô tình hữu ý đề cập đến việc tuyển phi, hắn liền đem ta ra làm lá chắn: “Nhi thần nhớ thương A Loan , nhưng A Loan đối với nhi thần không có ý, nhi thần không nguyện lần nữa tái thú.”
Ta:"……"
Hoàng thượng lại dời ánh mắt đến thái tử.
Thái tử và ngũ hoàng tử bắt chước lẫn nhau: “Nhi thần nhớ thương A Loan…”
Ta :"?"
Ta kéo ống tay áo của tam công chúa, cùng nàng bí mật thảo luận cách đem mấy người này cho vào bao tải đánh mà không một tiếng động.
Bỗng nhiên, ta cảm thấy một ánh mắt nóng rực đang hướng về phía mình, ta ngoái đầu lại thì thấy hoàng thượng đang nhìn chằm chằm vào tam công chúa bên cạnh.
Tam công chúa cũng phát hiện ra, mờ mịt nói: "A?"
Hoàng thượng hắng giọng, thăm dò hỏi: “Con đã có lang quân vừa ý chưa?”
Tam công chúa hết nhìn xung quanh rồi lại nhìn ta.
Nàng ấy dường như đã hạ quyết định, mở miệng nói: “Nhi thần nhớ thương A Loan…”
Ta:"?"
Hoàng thượng: "?"
17.
Mấy người này từng người từng người bước tới trước mặt ta để tạ tội.
Bọn họ đẩy ngũ hoàng tử biết ăn nói nhất lên đại diện.
Ngũ hoàng tử nịnh nọt nói: "A Loan, ngươi đừng tức giận."
Ta ôn hoà nhã nhặn: “Sao ta phải tức giận?”
Ngũ hoàng tử hoan hô: "Thật sao!"
Ta chỉ vào khoảng trống phía sau: “Ra kia xếp hàng, mỗi người đưa ta năm mươi lượng.”
Ngũ hoàng tử: "?"
Ngũ hoàng tử khiêm tốn thỉnh giáo: “Nộp phí gì thế?”
Ta: "Bị các ngươi nói thích trên đại sảnh, danh dự của ta bị ô nhiễm rồi."
Nhị hoàng tử: "..."
Thái tử muốn nói lại thôi.
Tam công chúa ôm lấy ta ngụy biện: "A loan, não ta chỉ là không xoay được."
Ta mặt không biểu tình: "Ngươi có sao?”
Tam công chúa: "?"
Ngũ hoàng tử suy xét nửa ngày, ta còn thực sự tưởng rằng hắn sẽ tán gia bại sản gom tiền trả cho ta.
Ta biết ngũ hoàng tử trước nay không có nhiều tiền, ngay lúc ta tưởng hắn triệt để thay đổi, lần nữa làm người, định bớt cho riêng hắn ít tiền, hắn lại nói: “A loan, chúng ta như này tính là đồng cư* sao?”
*đồng cư là sống cùng nhau
Ta:"?"
Ngũ hoàng tử thâm tình khẩn thiết nói: “Chúng ta trong mắt toàn là tiền.”
Ta:"……"
Ta thu lại sự thông cảm đang tràn lan, ôn tồn nói: “Ngươi, thêm hai mươi lượng.”
18.
Hoàng thượng và hoàng hậu ngồi phía trên, đại thần cùng gia quyến lần lượt ngồi phía dưới.
Mấy vị quý nữ tận tâm trưng diện đều nhìn chằm chằm vào ta, nhìn nhiều đến nỗi khiến ta cảm thấy chột dạ.
Quý nữ kinh thành đều coi ta là hình mẫu, tiệc rượu lần nào cũng chú ý đến cách ta trưng diện, rồi vén lên xu hướng trong kinh.
Ta ngồi ngay ngắn lại vì sợ bị người nhìn thấy bộ dạng lười biếng.
Tả Diệp đứng bên cạnh ta, đưa cho ta một tờ giấy nhỏ, nhỏ giọng nói: "Đây là Ngũ hoàng tử đưa đó."
Ta:"?"
Ta nhận tờ giấy rồi lén mở ra đọc.
Ta thấy Ngũ hoàng tử rồng bay phượng múa như chó bò trên giấy:
【 Ngồi thẳng như vậy, có tâm sự sao? 】
Ta ngẩng đầu tìm Ngũ hoàng tử, lại phát hiện không thấy hắn.
Tọa vị là do phẩm vị quyết định, chức vụ của cha ta không cao không thấp, nên chỗ ngồi của cả nhà chúng ta ở giữa.
Ta muốn hồi lại một chữ "Cút", nhưng lại không đem theo bút.
Ta bắt đầu thắc mắc Ngũ hoàng tử lấy giấy bút ở đâu ra: “Nhà ai mà tốt vậy, ăn tiệc mà mang theo bút?”
Đích tỷ bên cạnh ta ho mấy tiếng.
Ta không thèm quan tâm, tỷ ấy càng ho dữ dội hơn.
Ta:"……"
Ta thuận theo nói: “Tỷ, tỷ có mang theo bút lông không?”
Đích tỷ hừ một tiếng: “Cái gì cũng phải mượn của ta, bản thân ngươi không có à?”
Nói xong, tỷ ấy sai thị nữ mang cho ta một cái bút viết.
Ta:"…Cảm ơn. "
Ta thần bí nhìn đích tỷ một cái.
Hóa ra người tốt đem theo bút khi đi ăn tiệc lại là tỷ.
19.
Ta phóng khoáng viết xuống vài chữ, cuộn tờ giấy lại đưa cho Tả Diệp.
Ta: “Đưa tam công chúa.”
Tả Diệp không hỏi nhiều, theo lời ta nói đưa tờ giấy đến tay Tam công chúa.
Tam công chúa nhìn thấy vui ơi là vui, cũng kêu cung nữ lấy bút lông, viết viết gì đó.
Sau đó nàng ấy sai cung nhân chuyển bức thư cho nhị hoàng tử.
……
Sau khi chuyển qua chuyển lại, mảnh giấy lại được chuyển đến tay ta.
Ngũ hoàng tử: [ Ngồi thẳng như vậy, có tâm sự sao? ]
Ta: [ Cút cha ngươi đi.]
Tam công chúa: [ Ngũ ca quan tâm A Loan như vậy, huynh crush nàng à? ]
Nhị hoàng tử: [ Hắn siêu thích.]
Thái tử: [ Sao hôm nay A Loan lại thuỳ mị như vậy]
Ngũ hoàng tử: [ ? Cút thuỳ mị hay cha thuỳ mị? ]
Ta viết thêm một câu "Chuỵ thở rất thuỳ mị”, đang định truyền lại cho Tam công chúa thì bị hoàng thượng lấy ngang.
Ta:"……"
Ta thở mạnh cũng không dám, im lặng đưa mắt nhìn đồng bọn.
Tuy ta không nhìn rõ mặt, nhưng ta lại có thể đoán được biểu cảm trên mặt bọn họ một cách quỷ dị.
Hoàng thượng nhìn tờ giấy, ngập ngừng đọc thành tiếng: "... Ngồi thẳng như vậy, có tâm sự à?"
Mắt thường cũng thấy Ngũ hoàng tử dùng tốc độ ánh sáng biến mất khỏi chỗ ngồi, trốn xuống dưới gầm ghế.
Hoàng thượng vẫn còn đọc: "...Cút cha ngươi đi?"
Ta:"……"
Ta muốn chạy.
Ta nhìn về chiếc ghế trống của Ngũ hoàng tử ở phía xa, trong lòng đang nghĩ xem liệu mình có trốn dưới gầm ghế được không.
Đến khi đọc đến mấy lời của Tam công chúa, nàng ấy lấy khăn tay che mặt vùi đầu bắt đầu điên cuồng ăn.
Nhưng nàng ấy là vị công chúa nhỏ nhất, cũng là người duy nhất gọi Ngũ hoàng tử là Ngũ ca, cho nên vừa nói ra từ Ngũ ca, mọi người đều biết là nàng.
Tam công chúa ngượng ngùng cười đối diện với ánh mắt tứ phương, mơ hồ nói: “Ăn đi, sao các ngươi đều không ăn đi.”
Mọi người: "..."
20.
Hoàng thượng nhìn tờ giấy nửa ngày, nói: "Ấy... sao lại trùng hợp không thấy tam hoàng tử thế?"
Theo lý mà nói, chúng ta cùng tam hoàng tử nên có quan hệ không tồi.
Chúng ta đều ngang nhau, tuổi tác cũng tựa tựa nhau, lớn lên cùng nhau và có thể coi là thanh mai trúc mã.
Nhưng hắn không giống chúng ta một cái đó là, tam hoàng tử là một kẻ âm u.
Lúc chúng ta ngủ gật trong lớp bị phát hiện, tam hoàng tử lại ở trong cái góc xó u ám nhìn chằm chằm.
Khi chúng ta chạy loạn trong cung bị hoàng hậu bắt gặp và trách phạt, tam hoàng tử vẫn đứng trong góc tối nhìn chằm chằm.
Nhiều năm như vậy, dù chúng ta có làm gì đi nữa, tam hoàng tử vẫn cứ như cây nấm mọc trong góc, vẻ mặt ủ rũ vẽ vòng tròn.
Tam công chúa từng hỏi ta: “Tam ca đang làm gì thế?”
Ta thử sắp xếp từ ngữ: "Hừm...xoắn, bò, vặn vẹo một cách đen tối."
Tam công chúa: "?"