Chương 12 - Ta là Kinh Thành Đệ Nhất Mỹ Nhân
56.
Sau tiệc thưởng hoa, ta thường xuyên tình cờ gặp được Tạ Cẩn.
Tả Diệp nhìn xe ngựa trước cửa Khương phủ: "...Tiểu thư, đây là lần thứ tư tạt qua rồi đấy."
Nhà Tạ Cẩn ở phía bắc, Khương phủ ở phía nam, khó có thể không nghi ngờ là hắn cố ý.
Trừ khi con ngựa của hắn có ý thức riêng, thích mang vác nặng.
Ta trốn vào cung tìm ngũ hoàng tử bọn họ, mỗi lần ta nói chuyện với thái tử, Tạ Cẩn sẽ đột nhiên xuất hiện đi ngang qua chúng ta, sau đó ánh mắt nhẹ nhàng nhìn ta một cái.
Ta:"……"
Vài ngày sau, ta hỏi thằng cha Tạ Cẩn đang lượn lờ qua lại: “Ngươi nhìn trúng thái tử rồi?”
Tạ Cẩn: "..."
Tạ Cẩn: “Vừa vặn đi ngang qua.”
57.
Gần đây hàm lượng của Tạ Cẩn quá cao, tam công chúa cũng phát hiện ra, nàng nhỏ giọng nói với ta: “Hay là ngươi để hắn giải thích đi, cứ lắc lư qua lại làm ta đau hết cả đầu. "
Nhị hoàng tử thẳng thắn hơn, gọi ta và Tạ Cẩn ra ngoài, bảo chúng ta mau cút ra ngoài nói chuyện, để bọn họ yên.
Thái tử nửa ngày không thèm để ý đến nhị hoàng tử.
Ta:"……"
Ta nhìn Tạ Cẩn trước mặt, không biết nên nói gì mới tốt.
Qua nửa ngày sau ta mới nói: “Ngươi nói đi.”
Tạ Cẩn cụp mắt xuống: “Thực xin lỗi, ta không phải cố ý lừa gạt nàng. Ta không biết phải nói thế nào cho nàng biết ta là Tạ Cẩn.”
Ta:"?"
Ta không thể tin nổi: “Vậy ngươi dứt khoát liền không nói nữa à?”
Tạ Cẩn: "...Ta sợ nói ra, nàng sẽ không thích ta nữa."
Tạ Cẩn: "Không phải lúc trước nàng luôn coi ta là bạn sao?”
Ta không khỏi suy nghĩ, hắn rốt cuộc thích ta ở điểm nào, hắn thích ta tinh thần không ổn định mỗi ngày phát điên, hay thích ta mỗi ngày đều nói với hắn muốn đấm một phát cho địa cầu nổ tung.
Ta: "Tạ Cẩn, ngươi từng là bạn tốt nhất nhất nhất của ta."
Ta: "Nhưng bây giờ ta có rất nhiều bạn, mỗi người trong số họ đều là bạn thân nhất của ta."
Ta bình tĩnh đúc kết: “Cho nên Tạ Cẩn à, ngươi đối với ta không còn quan trọng như vậy nữa.”
Tạ Cẩn: “Vậy ta có thể làm bạn trai của nàng không?”
Ta:"?"
Tiểu tử nhà ngươi đúng là nước đổ đầu vịt.
58.
Sau khi hồi phủ, Tạ Cẩn viết thư cho ta: "Cái xác khô này không có nhiều tiền, từ nhỏ đã nghèo nàn. Nhưng không sao, đều đã qua rồi… Ta ổn, ta không hề đau khổ.”
"...Khương Loan, thực xin lỗi, có phải ta chọc giận nàng rồi không?"
"Ta đường xa đến Khương phủ gặp nàng... Đều là ta không tốt, đã khiến nàng gặp rắc rối."
Ngũ hoàng tử tặc lưỡi ngạc nhiên: “Đúng là một nồi trà xanh tốt a.”
Tam công chúa đang ở bên cạnh gặm hạt dưa, xem xong thư liền đánh rơi một nắm hạt dưa vừa mới cắn ra: "?"
Nhị hoàng tử: "A Loan... hắn vẫn luôn như vậy sao?"
Trọng tâm là lá thư này bay đến tay ta kiểu gì, ta nhìn chằm chằm vào Tả Diệp: "Tả Diệp, ngưới là thị nữ của ta, sao lại nghe lời Tạ Cẩn! Ngươi không hổ thẹn sao?"
Tả Diệp: “Vì tiền không thẹn.”
Ta:"?"
59.
Tạ Cẩn ngày nào cũng lắc lư trước mắt ta, đến khi ta thấy phiền phức hắn liền lập tức dở giọng trà xanh khiến ta im lặng, nhưng ta lại cứ ưng bộ dạng này của hắn.
Ta mệt quá, bất lực như một ông già tám mươi tám tuổi bị bỏ lại, gánh tám mươi tám gánh nước dưới ánh nắng chói chang về làng tưới cây rau và phát hiện ra mình đang tưới đất của người khác.
60.
Thái tử vì nhị hoàng tử mà hờn dỗi một hồi, mãi đến khi hoàng thượng gây áp lực buộc thái tử phải nhanh chóng thành hôn thì hắn mới đến gặp ta: "A Loan, ngươi có thích Tạ Cẩn không?"
Ta lặng người.
Ta mơ hồ lẩm bẩm: “Chắc là trước đây ta có thích.”
Thái tử trầm giọng nói: “Vậy ngươi có khả năng thích người khác không?”
Ta muốn nói tất nhiên là có, ta không thể cứ treo cổ mãi trên một cái cây.
Nhưng vừa muốn nói có, bóng dáng của Tạ Cẩn cứ hiện lên trong đầu ta không rõ lý do.
Ta:"……"
Ta không nói gì.
Ngược lại với dự đoán của ta, thái tử không nói gì mà chỉ bình tĩnh gật đầu: "Được rồi A Loan, ta biết rồi."
Sau tiệc thưởng hoa, ta thường xuyên tình cờ gặp được Tạ Cẩn.
Tả Diệp nhìn xe ngựa trước cửa Khương phủ: "...Tiểu thư, đây là lần thứ tư tạt qua rồi đấy."
Nhà Tạ Cẩn ở phía bắc, Khương phủ ở phía nam, khó có thể không nghi ngờ là hắn cố ý.
Trừ khi con ngựa của hắn có ý thức riêng, thích mang vác nặng.
Ta trốn vào cung tìm ngũ hoàng tử bọn họ, mỗi lần ta nói chuyện với thái tử, Tạ Cẩn sẽ đột nhiên xuất hiện đi ngang qua chúng ta, sau đó ánh mắt nhẹ nhàng nhìn ta một cái.
Ta:"……"
Vài ngày sau, ta hỏi thằng cha Tạ Cẩn đang lượn lờ qua lại: “Ngươi nhìn trúng thái tử rồi?”
Tạ Cẩn: "..."
Tạ Cẩn: “Vừa vặn đi ngang qua.”
57.
Gần đây hàm lượng của Tạ Cẩn quá cao, tam công chúa cũng phát hiện ra, nàng nhỏ giọng nói với ta: “Hay là ngươi để hắn giải thích đi, cứ lắc lư qua lại làm ta đau hết cả đầu. "
Nhị hoàng tử thẳng thắn hơn, gọi ta và Tạ Cẩn ra ngoài, bảo chúng ta mau cút ra ngoài nói chuyện, để bọn họ yên.
Thái tử nửa ngày không thèm để ý đến nhị hoàng tử.
Ta:"……"
Ta nhìn Tạ Cẩn trước mặt, không biết nên nói gì mới tốt.
Qua nửa ngày sau ta mới nói: “Ngươi nói đi.”
Tạ Cẩn cụp mắt xuống: “Thực xin lỗi, ta không phải cố ý lừa gạt nàng. Ta không biết phải nói thế nào cho nàng biết ta là Tạ Cẩn.”
Ta:"?"
Ta không thể tin nổi: “Vậy ngươi dứt khoát liền không nói nữa à?”
Tạ Cẩn: "...Ta sợ nói ra, nàng sẽ không thích ta nữa."
Tạ Cẩn: "Không phải lúc trước nàng luôn coi ta là bạn sao?”
Ta không khỏi suy nghĩ, hắn rốt cuộc thích ta ở điểm nào, hắn thích ta tinh thần không ổn định mỗi ngày phát điên, hay thích ta mỗi ngày đều nói với hắn muốn đấm một phát cho địa cầu nổ tung.
Ta: "Tạ Cẩn, ngươi từng là bạn tốt nhất nhất nhất của ta."
Ta: "Nhưng bây giờ ta có rất nhiều bạn, mỗi người trong số họ đều là bạn thân nhất của ta."
Ta bình tĩnh đúc kết: “Cho nên Tạ Cẩn à, ngươi đối với ta không còn quan trọng như vậy nữa.”
Tạ Cẩn: “Vậy ta có thể làm bạn trai của nàng không?”
Ta:"?"
Tiểu tử nhà ngươi đúng là nước đổ đầu vịt.
58.
Sau khi hồi phủ, Tạ Cẩn viết thư cho ta: "Cái xác khô này không có nhiều tiền, từ nhỏ đã nghèo nàn. Nhưng không sao, đều đã qua rồi… Ta ổn, ta không hề đau khổ.”
"...Khương Loan, thực xin lỗi, có phải ta chọc giận nàng rồi không?"
"Ta đường xa đến Khương phủ gặp nàng... Đều là ta không tốt, đã khiến nàng gặp rắc rối."
Ngũ hoàng tử tặc lưỡi ngạc nhiên: “Đúng là một nồi trà xanh tốt a.”
Tam công chúa đang ở bên cạnh gặm hạt dưa, xem xong thư liền đánh rơi một nắm hạt dưa vừa mới cắn ra: "?"
Nhị hoàng tử: "A Loan... hắn vẫn luôn như vậy sao?"
Trọng tâm là lá thư này bay đến tay ta kiểu gì, ta nhìn chằm chằm vào Tả Diệp: "Tả Diệp, ngưới là thị nữ của ta, sao lại nghe lời Tạ Cẩn! Ngươi không hổ thẹn sao?"
Tả Diệp: “Vì tiền không thẹn.”
Ta:"?"
59.
Tạ Cẩn ngày nào cũng lắc lư trước mắt ta, đến khi ta thấy phiền phức hắn liền lập tức dở giọng trà xanh khiến ta im lặng, nhưng ta lại cứ ưng bộ dạng này của hắn.
Ta mệt quá, bất lực như một ông già tám mươi tám tuổi bị bỏ lại, gánh tám mươi tám gánh nước dưới ánh nắng chói chang về làng tưới cây rau và phát hiện ra mình đang tưới đất của người khác.
60.
Thái tử vì nhị hoàng tử mà hờn dỗi một hồi, mãi đến khi hoàng thượng gây áp lực buộc thái tử phải nhanh chóng thành hôn thì hắn mới đến gặp ta: "A Loan, ngươi có thích Tạ Cẩn không?"
Ta lặng người.
Ta mơ hồ lẩm bẩm: “Chắc là trước đây ta có thích.”
Thái tử trầm giọng nói: “Vậy ngươi có khả năng thích người khác không?”
Ta muốn nói tất nhiên là có, ta không thể cứ treo cổ mãi trên một cái cây.
Nhưng vừa muốn nói có, bóng dáng của Tạ Cẩn cứ hiện lên trong đầu ta không rõ lý do.
Ta:"……"
Ta không nói gì.
Ngược lại với dự đoán của ta, thái tử không nói gì mà chỉ bình tĩnh gật đầu: "Được rồi A Loan, ta biết rồi."