Chương 7 - Ta Không Cần Dây Dưa
Kết quả, Cố Quân Hạo vừa nhìn thấy bộ dáng mỏng manh yếu đuối của nàng ta, liền nhướng mày với ta.
Hắn ta hơi ngẩng cằm, hai mắt phút chốc biến thành một bản đồ thống kê hình quạt, hàm chứa ba phần châm biếm, ba phần lạnh nhạt, bốn phần tức giận.
“Tiết Nam Tinh, trong lòng ta mãi mãi chỉ có một mình Uyển Ninh, kể cả ngươi mới là tiểu thư thực sự của Tiết gia, nhưng hôn sự giữa ta và Uyển Ninh tuyệt đối sẽ không thay đổi, ngươi đừng hòng dây dưa.”
Ta: “.....”
Ta khá bất ngờ về độ tự tin của hắn ta đấy.
Lại còn đừng dây dưa, tưởng bản thân là thánh nhân ai cũng thèm khát sao?
Ta vô cùng chướng mắt hắn, có được không?
……
Nhớ lại chuyện cũ, mặt ta hơi nhăn nhó một chút.
Ta theo bản năng cúi đầu.
Cố Quân Hạo hiển nhiên nhìn thấy ta, trong nháy mắt trở nên khó chịu: "Sao lại là ngươi? Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Ta không nhịn được liếc mắt một cái, quay đầu đi mặc kệ hắn.
Nhưng ta đã quá coi thường độ ảo tưởng của hắn.
Hắn yên lặng nhìn ta một hồi lâu, cười lạnh một tiếng.
“Hừ, Tiết Nam Tinh, ta khuyên ngươi đừng phí tâm phí sức nữa, vô dụng thôi.”
Ta: “...”
Ta dùng ánh mắt nhìn một kẻ thiểu năng nhìn hắn.
Hắn lại hỏi: "Uyển Ninh đâu? Ngươi đem Uyển Ninh đưa đến nơi nào rồi?”
Cuối cùng ta cũng hiểu ra.
Tình huống bây giờ là......
Hắn cùng Tiết Uyển Ninh hẹn gặp mặt ở chỗ này, kết quả Thái tử vừa đến, Tiết Uyển Ninh liền chạy đến trước mặt Thái tử, ném hắn ra sau đầu!?
Ta chớp mắt.
Cố Quân Hạo còn đang chất vấn ta.
“Cái đó...... Nếu như ngươi muốn tìm Tiết Uyển Ninh, có thể đến Thanh Âm đình xem một chút. Nàng ta đại khái là đang ở đó lấy lòng Thái tử.”
“Ngươi không tin? Ta dẫn ngươi đi xem.”
4
Ta cùng Cố Quân Hạo đi tới Thanh Âm đình.
Lúc sắp đến, ta ra hiệu cho Cố Quân Hạo tiếp tục đi về phía trước, còn mình thì lấy lý do thân thể không thoải mái mà trốn đi, sau đó một mình trốn ở phía sau bồn hoa cách đó không xa xem náo nhiệt.
Trong đình thật náo nhiệt nha.
Lúc Cố Quân Hạo đi tới trước đình, Tiết Uyển Ninh đang đánh đàn.
Nói là đánh đàn, nhưng nàng ta tay thì gảy, vẫn không quên ngẩng đầu nhìn Thái tử Dung Húc một cái.
Vẻ mặt nói thế nào nhỉ…
Xấu hổ thẹn thùng, hoa cây chất tuyết, tựa như rơi vào trạng thái thiếu nữ hoài xuân.
Ta nhìn thôi cũng đau răng thay Cố Quân Hạo.
Nhưng Tiết Uyển Ninh lại không hề biết.
Một khúc kết thúc, nàng ta nũng nịu nói: "Nghe nói Thái tử điện hạ giỏi đánh đàn cầm, không biết thần nữ có vinh hạnh xin điện hạ chỉ điểm một phen không?"
Ta rất vui.
Tài gảy đàn của Tiết Uyển Ninh ở trong kinh thành có thể coi là tuyệt nhất, nhưng Dung Húc nghe xong, cũng chỉ gật đầu qua loa, nói một câu "Cũng được.”
“Nghe nói Tiết đại nhân gần đây đón tứ tiểu thư Tiết gia về, nàng ấy hiện tại đang ở nơi nào?"
“Hả…”
Trong đám người không biết là ai nói thầm.
“Đề cập đến cô ta làm cái gì, một tiểu nha đầu quê mùa mà thôi......”
Tiết Uyển Ninh gượng cười.
"Thần nữ không biết. Thần nữ vốn định mang theo muội muội tới thỉnh an điện hạ, nhưng muội muội của thần nữ lúc trước được nuôi ở chốn thôn quê, sợ không hiểu lễ nghĩa, đắc tội với điện hạ, nên mới..."