Chương 1 - Ta Không Cần Dây Dưa

1

 

Ngày được Tiết gia tìm về, ta mới từ trong phủ Thái tử trốn ra.

 

Vì trốn thoát, ta cố ý tìm vú nuôi già có địa vị thấp kém nhất, muốn cả người mặc quần áo cũ nát không gây chú ý đến ai.

 

Nhưng mà ta thật sự không nghĩ tới, ta mới trốn khỏi phủ Thái tử, vừa chạy không bao lâu đã đụng phải xe ngựa của Tiết gia.

 

Cú va chạm khá mạnh, khiến cho Tiết lão gia và Tiết phu nhân phải đích thân ra xem xét tình hình.

 

Lúc ấy, Tiết phu nhân nhìn thấy khuôn mặt ta có bảy phần giống bà lúc còn trẻ, vành mắt bỗng đỏ lên.

 

"Con à, cuối cùng ta cũng tìm được con rồi..."

 

Nói thật, lúc ấy tâm trạng của tôi chỉ có mỗi một suy nghĩ đó là tôi đang ở trong mơ- một giấc mơ rất phi lý.

 

Nhưng người tự xưng là mẫu thân ta kia cứ khóc lên khóc xuống vô cùng thảm thương, cả mặt đều toàn là nước mắt nước mũi, nên ta cũng không tiện cắt ngang.

 

Bà hỏi ta: "Con của ta, đã để con phải chịu khổ rồi. Nói cho ta nghe, những ngày tháng vừa qua, con đã ở đâu?”

 

Phủ Thái tử.

 

Thái tử muốn ta gả cho hắn, vẫn luôn năn nỉ ta ở trong phủ học quy củ.

 

Tuy rằng hắn thường nói "Học không quá kém là được, chỉ cần trước mặt người khác không phạm sai lầm là tốt rồi, sau lưng người khác thì cứ việc muốn thế nào thì làm thế đó.”

 

Nhưng hắn phiền quá, mỗi lần ta học đều chạy tới lải nhải liên hồi.

 

Không cho ta chút yên bình được sao!?

 

Ta cũng không muốn cứ như vậy bị đưa trở về.

 

Vì thế ta suy nghĩ một chút, nói: "Ta lúc trước vẫn luôn theo sư phụ đi ngao du khắp nơi, không có chỗ ở cố định.”

 

Lời này cũng không phải đang nói lung tung.

 

Năm ta bảy tuổi, mẫu thân nuôi dưỡng ta từ nhỏ qua đời, từ đó về sau ta may mắn được một nữ thần y nhận làm đồ đệ. Người nói ta có thiên phú nên mới để cho ta đi theo người học hỏi.

 

Từ đó người trở thành sư phụ của ta.

 

Nhưng khoảng thời gian trước, người ấy đột nhiên nói với ta rằng ta cần phải xuất sư, sau đó chẳng nói chẳng rằng liền ném ta ra ngoài.

 

Ta đành phải đi ngao du khắp nơi, sau đó xui xẻo gặp Thái tử bị trọng thương, cứu hắn, thế là rước phải một của nợ.

 

Đương nhiên, những thứ này tạm thời đều có thể không đề cập tới.

 

Hiện tại, vấn đề lớn nhất là, Tiết phu nhân khóc càng lớn tiếng hơn.

 

Ta đau đầu vì tiếng khóc.

 

Tiết phu nhân nói tôi là con gái thất lạc lâu năm của bà ấy.

 

Năm đó, bà theo phụ thân ta ra ngoài, bị ta người đuổi giết, làm kinh động đến thai. Nàng không còn cách nào khác, đành phải lén đi vào trong một cái miếu đổ nát gần đó rồi sinh ngay tại chỗ. Nhưng lúc ấy, sinh ở trong miếu còn có một người khác.

 

Khi đó tình thế khẩn cấp, tất cả mọi người sợ bị thích khách đuổi kịp, người vú già trong lúc hoảng loạn ôm nhầm đứa nhỏ.

 

Chờ trở về phủ Bá tước, Tiết phu nhân mới phát hiện đứa bé được ôm trở về này, trên cổ tay cũng không có vết bớt hoa lê trong trí nhớ của bà.

 

Bà thế mới biết ôm nhầm rồi, nhưng khổ sở tìm ta hơn mười năm, vẫn tìm không thấy ta.

 

Ta nghĩ nghĩ một hồi liền tin, chỉ là đối với việc Tiết gia tìm ta hơn mười năm, ngày ngày ăn không ngon ngủ không yên là còn có chút nghi ngờ.

 

Bởi vì, ta hành nghề y.