Chương 7 - TA GẢ CHO KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG CỦA MÌNH
Xe ngựa lắc lư, Nghiêm Cẩn Ngọc chỉ hôn nhẹ, nhưng đôi môi của ta lại sưng lên đau đớn. Ta dựa vào lòng hắn ta, đôi chân đung đưa buồn chán.
Ta nhớ năm xưa khi ta ngồi trong lòng hoàng tổ mẫu như thế này, Nghiêm Cẩn Ngọc đã trách mắng ta là không đúng mực.
Bây giờ ta cũng ngồi trong lòng hắn ta, cười tươi hỏi, “Ngươi năm xưa không chịu nổi khi thấy ta ngồi như thế này, bây giờ tự mình trải nghiệm, cảm giác như thế nào?”
Nghiêm Cẩn Ngọc không ngờ ta lại nhắc đến chuyện cũ, ngạc nhiên một chút rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, “Phụ thê với nhau, không tính là vượt quá giới hạn.”
Đúng là tiêu chuẩn kép.
Ta nhận ra Nghiêm Cẩn Ngọc là người bên ngoài và bên trong không giống nhau, nhưng việc hắn ta bảo vệ người thân là điều khiến ta rất thích.
Nghĩ đến điều này, trong lòng ta không khỏi cảm thấy ghen tỵ, “Nếu ngươi cưới người khác thì sao? Cũng sẽ ôm nàng ta? Nói những lời ngọt ngào với nàng ta?”
Đây là một câu hỏi khó, ngay cả ta cũng thấy thật khó cho Nghiêm Cẩn Ngọc.
Hắn ta trước đây không thích ta, bây giờ chắc gì đã thích, nếu cưới người khác, không chỉ tiền đồ rộng mở, người ta còn dịu dàng chu đáo, sau khi thành thân chẳng phải sẽ ngọt ngào như mật.
Nghĩ đến đây, ta như một cái bình dấm bị lật đổ, khắp người tỏa ra mùi chua.
Nghiêm Cẩn Ngọc nhẹ cười, “Nàng đang ghen với vi thần sao?”
“Ngươi nói bậy!” Tôi cứng miệng, “Ngươi tốt như vậy sao, ta mà ăn dấm của ngươi sao?”
Ánh mắt Nghiêm Cẩn Ngọc nhìn ta lạnh lùng, “Mẫu thân ta là một người phụ nữ bình thường ở kinh thành, bà sống với phụ thân ta cả đời tôn trọng nhau như khách. Phụ thân ta bận rộn công vụ, phần lớn thời gian mẫu thân ta một mình thắp đèn đến sáng, chịu đựng đến tuổi ba mươi thì bệnh qua đời. Đàn ông nhà họ Nghiêm từ trước đến nay đều như vậy, không phụ lòng thiên tử nhưng lại phụ lòng thê tử và nhi tử. Nếu không phải công chúa kiên quyết lấy ta, cả đời này Nghiêm mỗ chưa chắc đã lấy thê tử.”
“Ngươi không lấy thê tử, nhà họ Nghiêm chẳng phải tuyệt tự?”
“Đúng vậy,” ánh mắt Nghiêm Cẩn Ngọc dần dần hiện lên nụ cười, “Công chúa đã cứu vi thần khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, thần không biết làm sao cảm kích cho đủ.”
Trước đây ta cảm thấy lời nói của Nghiêm Cẩn Ngọc chói tai, không ngờ sẽ có ngày nghe được những lời dễ chịu từ miệng hắn ta.
“Đại nhân, phía trước đường núi lầy lội, có khả năng sạt lở, có nên đi đường vòng không?” Bên ngoài có người báo cáo.
Ta ngạc nhiên, “Chuyện này liên quan gì đến ngự sử đại nhân của ngươi, chẳng lẽ họ bắt nạt ngươi?” Ta xắn tay áo, định ra ngoài lý luận với đám học giả chỉ biết ăn không biết làm, bị Nghiêm Cẩn Ngọc ngăn lại.
“Đợi ta, ta ra ngoài một lát.”
“Dựa vào cái gì! Phò mã của công chúa từ khi nào đến lượt họ chỉ huy?” Ta bật dậy, “Ta sẽ giết bọn họ!”
Nghiêm Cẩn Ngọc bất lực ôm chặt ta, cúi xuống khóa môi ta.
Ta bị hắn ta làm cho đầu óc quay cuồng, trong mắt Nghiêm Cẩn Ngọc tràn đầy ý cười, ta chợt nhận ra Nghiêm Cẩn Ngọc năm nay mới hai mươi lăm tuổi, cũng có vui buồn hờn giận, chỉ là tính cách lạnh nhạt, lại thường nói về quốc gia đại nghĩa, nên không được người ta quý mến.
Ta lại nhớ đến những công tử nhà giàu ở kinh thành bị ta dạy dỗ, trong khi họ còn đang rong chơi vô tư, Nghiêm Cẩn Ngọc đã âm thầm gánh vác nhiều trách nhiệm, lòng ta không khỏi tự hào, người đàn ông này là của ta.
Ta bẽn lẽn không dám nhìn hắn ta, nghe tiếng rèm xe nhẹ nhàng buông xuống, ta đột nhiên lao vào giường, lăn qua lăn lại ngọt ngào như trong thùng mật.
Lần này phụ hoàng vi hành, gió sương dãi dầu, cũng không kịp mang theo cung nữ, ta gâỳ đi trông thấy rõ, khuôn mặt bầu bĩnh biến mất, gầy thành mặt trái xoan xinh đẹp, không hiểu sao, trên mặt luôn mang theo vẻ quyến rũ, so với trước đây đẹp hơn nhiều.
Phụ hoàng nhìn ta thở dài, “Trạm Trạm à, trẫm còn chờ được bế cháu ngoại… hai con…”
Ta luôn đáp lại bằng cái lườm, còn Nghiêm Cẩn Ngọc thì luôn nói cùng một câu, “Vi thần sẽ cố gắng hết sức.”
Hắn ta thực sự đủ cố gắng, nếu không ta đã không gầy nhanh như vậy.
Nghiêm Cẩn Ngọc nói ta được nuông chiều lớn lên, nên phải rèn luyện thân thể, nhưng không ngờ lại rèn theo cách này.
Chúng ta khởi hành từ kinh thành với đoàn người khá ít, không quá nửa tháng đã đến được Quỳ Châu.
Chúng ta giả làm một đoàn thương buôn từ kinh thành đến, từ từ vào thành.
Khi đi qua hồ Phường Tử, giọng nói nhẹ nhàng của người Ngô được gió ấm nhẹ nhàng đưa vào tai ta, ta ngẩng đầu nhìn lên, những chiếc thuyền hoa nằm sát nhau bên sông, những cô nương thướt tha ôm đàn tỳ bà, ngân nga hát.
Ta kéo tay áo Nghiêm Cẩn Ngọc, “Này, cô nương mặc áo xanh kia hát hay nhất, lát nữa ta dẫn ngươi đi nghe hát.”
“Công chúa, vi thần không rành âm nhạc.” Nghiêm Cẩn Ngọc nói mà không ngẩng đầu, “Giọng nói ngọt ngào của công chúa vi thần đã quen, không muốn đổi.”
“Ta khi nào—” Ta ngẩn ra, đột nhiên mở to mắt, hiểu ra ý của hắn ta, mặt đỏ bừng, “Ngươi… ngươi vô liêm sỉ!”
“Thần làm sao vô liêm sỉ?”
“Ngươi… ngươi làm sao có thể nói những lời như vậy?”
“Vi thần không hiểu, xin công chúa chỉ giáo.”
Nghiêm Cẩn Ngọc luôn mang vẻ ngây thẳng tự trọng, nói làm ta cứng họng.
Trước đây có lẽ ta đã làm hắn ta tức giận, bây giờ hắn ta càng thích thú những cuộc đấu khẩu này, nhưng người ta là người kiếm sống bằng lời nói, ta không nói lại được, dùng nắm đấm càng không có sức, ngược lại còn bị hắn ta bắt nạt.
Đang lúc ta suy nghĩ làm sao để áp đảo hắn ta, thì tri phủ Quỳ Châu đến.
“Hắn là quan tri phủ, định làm gì mà theo dõi chúng ta?” Ta định mở rèm nhìn vị tri phủ lão Vương trong truyền thuyết, thì bị Nghiêm Cẩn Ngọc kéo lại.
“Thương gia giàu có, lại đến từ kinh thành,” Nghiêm Cẩn Ngọc bình tĩnh nói, “Người gian xảo luôn nhạy cảm với mọi động tĩnh trong thành.”
“Quỳ Châu xinh đẹp, phồn thịnh, dân chúng hòa thuận, ta thấy tri phủ Quỳ Châu làm việc tốt, các ngươi những gián quan, luôn nghĩ xấu về người khác.”
Nghiêm Cẩn Ngọc đột ngột dừng lại, “Công chúa, đừng để người ta bán mà còn giúp đếm tiền.”
Vừa dứt lời, giọng nói thô kệch của lão Vương truyền vào, “Các vị vất vả, bản phủ đã chuẩn bị mỹ nhân—à không, mỹ tửu, mời các vị thưởng thức phong cảnh Quỳ Châu.”
Ta tức giận, Nghiêm Cẩn Ngọc dù sao cũng là một thanh niên tuấn tú, đưa hắn ta ra phố kinh thành, còn có thể bị các cô gái ném túi thêu vào đầu. Muốn công khai quyến rũ hắn ta, ta là người đầu tiên không đồng ý! Phụ hoàng của ta cũng không thể đồng ý!
“Ồ? Mỹ nhân à?” Giọng nói đầy mong đợi của phụ hoàng vang lên từ phòng bên cạnh, “Mỹ nhân tốt, mỹ nhân tốt, ha ha ha ha, đều nói Quỳ Châu sinh ra mỹ nhân, ha ha ha ha, ta, lão gia họ Hoàng, thích mỹ nhân nhất.”
Ta nghe thấy tiếng nghiến răng của mình.
Nghiêm Cẩn Ngọc ôm ta, sợ ta kích động chạy sang phòng bên lật đổ xe ngựa của phụ hoàng, hắn ta thì thầm, “Rồng mạnh không áp được rắn địa phương, nếu không thuận theo ý của Vương Niên, tối nay chúng ta sẽ gặp rắc rối. Phụ hoàng nàng đang tìm cách ứng phó.” Khi ra ngoài, Nghiêm Cẩn Ngọc thay đổi cách gọi.
Phụ hoàng có thể ngồi vững ngai vàng nhiều năm như vậy, nhất định có tài trí. Nhưng trên đời này, làm gì có lý nhạc phụ dẫn con rể đi dạo kỹ viện! Nếu ta không đến, cảnh phụ hoàng và Nghiêm Cẩn Ngọc giả làm hai tên “háo sắc” khoác vai nhau vào nhà họ Vương, chuyện đó ta không dám tưởng tượng.
“Dám hỏi lão gia trong nhà còn ai không?” Vương Niên hỏi.
Phụ hoàng háo hức nói, “Thê tử ở nhà, đi cùng là nhi nữ và hiền tế.”
“À… hiền tế à…” Vương Niên trầm ngâm, “Sợ là có chút bất tiện.”
“Tiện mà, tiện mà!” Phụ hoàng suýt nữa nắm tay Vương Niên kết nghĩa, “Nhi nữ ta là người rộng lượng, nếu chỉ đơn giản nghe hát thôi, không sao.”
Ta nắm chặt miếng bánh trong tay, phụ hoàng vẫn như xưa, thản nhiên bán đứng ta.
“Vậy ý của ngươi như thế nào?” Vương Niên từ bên ngoài rèm thăm dò hỏi.
Ta nhìn Nghiêm Cẩn Ngọc với ánh mắt lạnh lùng, như thể hắn ta chỉ cần nói ra điều gì không hợp lý, ta sẽ lập tức bóp chết hắn ta.
Nghiêm Cẩn Ngọc không động đậy, khuôn mặt bình tĩnh nói: “Thê tử tôi rất bám người, nếu quan gia không phiền, Nghiêm mỗ muốn dẫn nàng ấy cùng đi.”
Vương Niên thấy chúng ta biết điều, liền ra lệnh cho người dẫn ngựa, đưa chúng tôi đến phủ.
“Nếu chúng ta không đồng ý thì sao?” Ta không cam lòng, nhỏ giọng hỏi Nghiêm Cẩn Ngọc.
Nghiêm Cẩn Ngọc nhẹ nhàng xoa eo ta, “Vừa rồi binh lính của Vương Niên đã bao vây chúng ta kín không kẽ hở. Không tuân theo thì sẽ chết không toàn thây.”
Ta chợt nhớ lại lời cảnh cáo trong cơn giận dữ của Nghiêm Cẩn Ngọc ngày đầu tiên, mới hiểu hắn ta không hù dọa ta, chuyến đi này thực sự nguy hiểm, hắn ta để ta ở lại kinh thành cũng là vì lo lắng cho ta. Lòng ta dâng lên cảm giác ấm áp.
Phủ của Vương Niên trông bên ngoài rách nát, nhưng khi vào trong, ta mới mở mang tầm mắt, quả thật là “vàng ngọc bên trong, bại hoại bên ngoài.”
Những báu vật quý giá được trưng bày ở đây, nhiều hơn cả trong phủ công chúa. Chỉ là vị quan này thật không có gu thẩm mỹ, toàn là đồ vàng bạc, ngọc ngà xếp lẫn lộn, cái gì quý giá nhất thì bày ra trước.
Trong phủ có một khu vườn, xây dựng cạnh hồ, lúc này đang chật kín các cô nương xinh đẹp, đèn đuốc sáng trưng, tiếng hát vang lên, đúng là một chốn xa hoa trụy lạc.
Ta đại khái hiểu được mưu đồ của bọn họ, dù ngươi là quan chức từ kinh thành hay là dân chúng đến, chỉ cần có thân phận hiển hách, đều được mời đến đây, có rượu ngon, món ngon, mỹ nhân và tiếng hát để chiều chuộng.
Người có sở thích thì mới có điểm yếu, qua một bữa tiệc, Vương Niên có thể hiểu rõ được đối phương, từ đó mà lấy lòng, làm cho người ta ra về hài lòng.
Còn những chuyện bất công xảy ra ở Quỳ Châu, đều bị chôn vùi trong những ngõ ngách tối tăm, ai thừa hơi mà đi lo chứ.
Vương Niên ngồi ở vị trí chủ tọa, vài lần liếc qua mặt ta, cười nói: “Tiểu thư xinh đẹp quá, còn đẹp hơn cả mỹ nhân đẹp nhất trong phủ ta ba phần, phu quân nàng thật có phúc.”
Ta thích nghe người khác nịnh nọt, nhưng lời của Vương Niên tôi nghe sao cũng thấy khó chịu.
Nghiêm Cẩn Ngọc ôm lấy tay ta chặt hơn, “ Thê tử ta là người ta yêu thương nhất trong đời, vì thế mà ta phải bảo vệ bằng cả mạng sống.”
Dù lời này là nói cho Vương Niên nghe, nhằm cảnh báo hắn đừng có ý đồ gì, nhưng Nghiêm Cẩn Ngọc nói ra vẫn làm tim ta đập loạn lên. Đây là lần đầu tiên hắn ta nói yêu ta, thật thật rõ ràng, trước mặt người khác, nói rõ ràng.
Vương Niên cười lớn, bỏ qua chuyện đó, “Hoàng lão gia, chuyện của bọn trẻ chúng ta không xen vào, nhưng ngài, ta sẽ cho ngài xem một báu vật.”
Nói xong hắn vỗ tay, “Thư Cát, chơi một bản nhạc cho khách quý nghe đi.”
Một góc áo màu xanh xuất hiện trong tầm mắt, thiếu nữ bước ra từ sau bức bình phong, váy lụa lay động theo gió, chính là cô nương ta đã thấy trên thuyền hoa.
Phụ hoàng ánh mắt lờ đờ, vui vẻ uống rượu, uống đến mức hai mắt đờ đẫn.
Thư Cát ánh mắt lả lơi, ngập tràn tình ý, nhẹ nhàng quét qua toàn bộ khách, cuối cùng dừng lại trên người Nghiêm Cẩn Ngọc, nhẹ nhàng ngồi xuống nửa ghế, đặt cây đàn tỳ bà lên đùi, ngón tay xanh mượt nhẹ nhàng gảy, theo ánh mắt dịu dàng, dạo lên một khúc nhạc mê hoặc lòng người.
Ta thấy nóng trong mũi, Nghiêm Cẩn Ngọc liền dùng khăn tay bịt mũi ta lại.
“Phu nhân, tự trọng.”
Ta xấu hổ che mũi lại, nhỏ giọng ra lệnh: “Ngươi không được nhìn!”
Nghiêm Cẩn Ngọc nhìn chiếc khăn tay đẫm máu trong tay ta, cười nhẹ, “Ta thì không chảy máu mũi.”
Dù ta quen với âm nhạc, cũng phải ngưỡng mộ tài năng của Thư Cát, nếu ở trong phủ của ta, chắc chắn ta sẽ phong nàng ta làm nữ quan.
Nhưng bây giờ nàng ta không ngoan.
Như một con nhện tinh, ánh mắt đảo khắp nơi, nếu không có ta ở đây, chắc nàng ta sẽ dùng tơ nhện quấn lấy Nghiêm Cẩn Ngọc rồi kéo vào động để từ từ thưởng thức.
Vương Niên muốn dâng nàng ta cho phụ hoàng, nhưng khổ nỗi phụ hoàng đã già, Thư Cát lại không thích.
Sau ba tuần rượu, Vương Niên quyết định tặng Thư Cát cho phụ hoàng. Phụ hoàng từ chối mấy lần không được, đành dẫn nàng ta về biệt viện mà Vương Niên đã chuẩn bị cho chúng tôi.
Nói là biệt viện, nhưng hai gian nhà tường thấp đến mức “gà” cũng có thể bay qua được.
Khi ta bị phu nhân của Vương Niên gọi đi ngắm cảnh, Thư Cát vẫn còn ở trong viện của phụ hoàng. Đợi khi ta trở về, vừa bước vào sân, ta đã thấy Thư Cát đang quyến rũ Nghiêm Cẩn Ngọc.
“Nô gia tim đập nhanh quá, công tử sờ thử xem…” Thư Cát vén lớp lụa mỏng, lộ ra bờ vai trơn láng như ngọc, bước nhẹ nhàng lao về phía Nghiêm Cẩn Ngọc.
Nghiêm Cẩn Ngọc lạnh lùng nghiêng người, tránh né cú lao tới của cô ta, lùi lại một bước, “Cảm ơn cô nương đã ưu ái, nhưng Nghiêm mỗ đã có thê tử, thật không phải là người phù hợp với cô nương.”
Thư Cát thấy kế hoạch thất bại, bèn uốn éo thân mình, tiếp tục đuổi theo Nghiêm Cẩn Ngọc, nước mắt lưng tròng, “Thiếp thấy công tử, lòng sinh ngưỡng mộ, dù phu nhân ghen tuông, thiếp cũng cam tâm tình nguyện.”
“Tốt lắm!” Nhìn thấy “nhện tinh” sắp lao vào Nghiêm Cẩn Ngọc, ta nhấc váy bước qua bậu cửa, đứng trong sân, cười như không cười nói: “Phu nhân này chưa uống trà của ngươi, ngươi đã gọi mình là thiếp rồi sao?”
Thư Cát kinh hãi kêu lên, bước chân loạng choạng, ngã nhào xuống đất, nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy, ánh mắt đong đầy tình cảm, “Công tử…”
Nghiêm Cẩn Ngọc chắp tay cúi chào ta, mặt chuyển sang dịu dàng, “Nghiêm mỗ đã đợi phu nhân lâu rồi, chắc cô nương Thư Cát say rồi, đi nhầm viện.”
Ánh mắt Thư Cát nhìn ta đầy oán hận và lạnh lẽo, ta nhìn nàng ta một hồi, rồi đột nhiên khóc thút thít, “Phu quân… nàng ta lườm thiếp… thiếp sợ quá…”
Bước chân của Nghiêm Cẩn Ngọc chững lại, khuôn mặt dịu dàng bỗng nhiên trở nên cứng ngắc.
Vẻ yếu ớt và hung ác trên mặt Thư Cát ngay lập tức đông cứng lại, khuôn mặt nàng ta co giật không kiểm soát được.
Ta vung tay áo dài, yếu ớt ngã vào lòng Nghiêm Cẩn Ngọc, ôm lấy eo hắn ta, che mặt nức nở, “Phu quân có Thư Cát rồi, không thương Trạm Trạm nữa sao?”
Nói về tài làm nũng,nếu ta đứng thứ hai, không ai dám nhận là thứ nhất.
Từ nhỏ, chỉ cần ta rơi nước mắt, phụ hoàng, hoàng tổ mẫu, hoàng huynh, thậm chí các phi tần trong cung, đều đầu hàng.
Hoàng huynh nói, chỉ cần ta làm nũng một tiếng, các công tử ở kinh thành đều mềm lòng, vì vậy mà họ cố gắng nuông chiều ta thành người không coi ai ra gì, để răn đe những kẻ có ý đồ xấu.