Chương 4 - Ta Cưới Một Thái Giám

4.

Ta bước vào cung điện, cuối cùng cũng gặp được nữ chính trong truyền thuyết, tiểu hoàng hậu.

Hoàng hậu thực sự rất xinh đẹp, với đôi mắt to long lanh, nét mặt vẫn có chút trẻ con, nhưng trong mắt lại có nét tang thương không thuộc về tuổi tác.

"Ngươi là Uyển Uyển đúng không, thật xinh đẹp." Nàng bước xuống bậc thang, trìu mến nắm lấy cánh tay ta, "Dung Hằng ở phòng bên cạnh, Thái y cho hắn uống thuốc xong liền ngủ thiếp đi. Chờ hắn tỉnh lại ngươi hãy qua thăm hắn."

Dung Hằng là tên của thái giám chet dẫm.

"Thần đi xem ngài ấy một chút." Ta quay người và muốn rời đi.

Hoàng hậu giữ ta lại.

"Ngươi hãy ở lại ăn trưa. Dung Hằng bị thương khi bảo vệ ta. Bệ hạ ban thưởng cho hắn rất nhiều dược liệu quý giá, sau này ngươi hãy nhận lấy."

Hoàng hậu lên tiếng nên ta không còn cách nào khác ngoài việc cảm ơn nàng ấy và ở lại.

Trong bữa ăn, Hoàng hậu cứ nhìn ta và hỏi rất nhiều về Dung Hằng. Nhưng ta mới gả vào Phủ Cửu thiên tuế và ta không biết nhiều về hắn như nàng ấy, nàng ấy là thanh mai của hắn ta, vậy tại sao ta cứ hỏi ta tất cả những điều này?

Kết thúc bữa ăn, ta chưa ăn được bao nhiêu, nàng vừa đặt đũa xuống, ta liền làm theo.

Hoàng hậu không còn cách nào khác đành phái một cung nữ nhỏ đưa ta đến gặp Dung Hằng.

Trên đường đi, thị nữ Hà Diệp đi theo ta thở dài cảm khái: “Tiểu thư, Hoàng hậu trông có chút giống người.”

Ta choáng váng.

Sau đó, ta lắc đầu.

Hoàng hậu vào cung năm mười lăm tuổi, đã ở trong cung hơn mười năm nay. Nàng mang phong thái hoàng gia quý phái ngút trời. Ta lớn lên trong doanh trại quân đội cùng với các huynh của mình, làm bạn với kiếm và thương, như một nam nhi chính hiệu.

Đó là sự khác biệt giữa mây và bùn.

"Sau này đừng nói những lời vô nghĩa này nữa." Ta cảnh cáo Hà Diệp.

Hà Diệp cúi đầu không nói gì.

Tiểu cung nữ phía trước dẫn chúng ta đi qua rất nhiều cung điện, nhưng Dung Hằng mãi không thấy, cuối cùng cũng chúng ta cũng đi lạc.

"Hà Diệp, ngươi có biết đây là đâu không?" Ta hỏi.

Hà Diệp nhìn quanh: “Nơi này hình như là một hoa viên.”

Được rồi, ta quên mất, Hạ Diệp cũng là lần đầu tiên vào cung.

Đang định đi tìm cung nữ để hỏi đường thì nhìn thấy một đoàn người từ xa đi tới, cầm hai chiếc tán màu vàng tươi ở giữa, không cần nghĩ tới cũng biết đó là xe của lão hoàng đế.

Nghe nói lão hoàng đế đã ngoài sáu mươi tuổi, cả đời chỉ có hai sở thích là sưu tập mỹ nữ và luyện chế thuốc trường sinh.

Để tránh những rắc rối không đáng có, ta kéo Hà Diệp trốn vào hòn non bộ gần đó.

Bên kia hòn non bộ có hai người thiếp, giống như ta, đang trốn tránh, không muốn đối mặt với thánh nhân, khi thấy người của lão hoàng đế đi xa, họ bắt đầu trò chuyện như thể không có ai xung quanh.

Ta không còn cách nào khác ngoài việc lắng nghe một số bí mật trong cung điện.

Họ kể về vị hoàng đế già đã hơn sáu mươi tuổi nhưng lại bị ám ảnh bởi việc theo đuổi sự bất tử. Ông ta lấy cớ là luyện chế thuốc, hàng năm, ông ta sẽ tổ chức tuyển tú thu thập rất nhiều mỹ nhân tiến cung.

Trong số những mỹ nhân đó, người trẻ nhất chỉ mới mười ba tuổi.

Điều kỳ lạ là những mỹ nhân vào cung cứ một, hai năm lại biến mất một cách bí ẩn.

Có tin đồn rằng tất cả các thiếu nữ được đưa vào cung đều bị đưa vào lò luyện thuốc.

Mặc dù lời đồn không đáng tin, nhưng việc tuyển chọn vẫn được tổ chức năm này qua năm khác mà không hề gián đoạn. Những người thiếu nữ thuộc danh gia vọng tộc có chút nhan sắc, hoặc là giấu mình trước mặt người khác, hoặc sẽ sớm đính hôn.

Hai tiểu phi tần kia may mắn lớn lên không quá xuất sắc, nhờ trốn tránh lão hoàng đế nên tránh việc bị đưa vào lò thuốc.

Hai người bắt đầu nói về việc hoàng đế chọn phi tần làm thuốc trường sinh, sau đó cuộc trò chuyện thay đổi, họ bắt đầu nói về triều đại nhà Tiêu trước đây.

Chuyện kể rằng, lão hoàng đế khi còn trẻ đã là một vị tướng quân ở triều đại trước. Sau này, nhân danh gả cho công chúa, ông ta đã khởi binh tạo phản, lật đổ triều đại trước, nhà Tiêu đã bị thảm sát chỉ trong một đêm.

Phò mã trở mình thành chủ nhân, công chúa bị hàng ngàn người làm ô uế cho đến chet, Thái tử khi đó chỉ là một đứa trẻ ba tuổi cũng bị ném xuống biển.

Ở triều đại trước, quốc vương là thánh nhân, mọi nhà ban đêm đều không cần đóng cửa. Nhưng kể từ khi tân hoàng lên ngôi, mọi thứ đã thay đổi.

Trong mười lăm năm đầu tiên của tân hoàng đế, ông say mê theo đuổi sắc đẹp, và trong mười lăm năm tiếp theo, ông bị ám ảnh bởi việc theo đuổi sự bất tử.

Từ một thởi đại tốt đẹp, nhưng dưới quyền cai trị của tân hoàng đế, dân chúng lầm than, những tên hoạn quan nắm quyền, người dân oán than và các cuộc nổi dậy tiếp diễn khắp nơi.

Sau khi hai người nói về tiền triều, lại nói về hoàng hậu hiện tại và Cửu thiên tuế.

Hoàng hậu Trung cung có quan hệ tình cảm với Cửu thiên tuế, chuyện này từ lâu đã là bí mật được công khai trong cung, nhưng vì quyền lực của Cửu thiên tuế nên không ai dám dị nghị.

Những tin đồn không ngừng được phơi bày.

Họ nói rằng Cửu thiên tuế tiến cung chỉ vì hoàng hậu.

Các nàng nói rằng đôi mắt của hoàng hậu sáng lên ngay khi nàng nhìn thấy Cửu thiên tuế.

Họ còn nói, chỉ cần Cửu thiên tuế còn ở trong cung, nửa đêm trong cung sẽ nghe thấy tiếng kêu của phụ nữ...

Ta đang hào hứng lắng nghe thì cổ áo ta đột nhiên bị thắt lại.

"Nàng đã nghe đủ chưa?"

Ta quay lại thì thấy chính là phu quân thái giám của ta, người được cho là bị thương nặng bất tỉnh, cần ta chăm sóc - Dung Hằng.