Chương 6 - Ta Chính Là Công Chúa!

Nàng ta xông lên định bóp cổ ta:

“Ngươi rốt cuộc là ai! Tại sao lại giả mạo ta, tại sao ngươi lại biết nhiều chuyện như vậy, tại sao ngươi lại quen biết Vương thẩm?”

Nàng ta điên cuồng, hoàng đế quát lớn một tiếng càn rỡ, gọi cung nữ đến bắt giữ nàng ta.

Ta ôm cổ ho khan:

“Bởi vì ta mới là Kiều Nhi, ta và Vương thẩm vốn là cố nhân, còn ngươi, chỉ là từng nghe ta nhắc đến Vương thẩm mà thôi.”

Minh Thụy bắt đầu phát điên gào thét.

Ta nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của nàng ta, đột nhiên cảm thấy rất hả hê.

Có một câu ta không nói dối.

Ta và Vương thẩm, vốn là cố nhân.

7

Kiếp trước Minh Thụy sau khi trở về làm công chúa, việc đầu tiên là trả thù Vân gia ta, sau đó, chính là hàng xóm thời thơ ấu, Vương thẩm và gia đình.

Năm đó phương Bắc loạn lạc, người không có cơm ăn rất nhiều.

Minh Thụy và mẫu thân nàng ta thường không có cơm ăn, Vương thẩm liền cho thêm chút bánh bao rau cứu tế.

Lúc đó, đồ ăn để lâu bị ôi thiu là chuyện bình thường, Minh Thụy chỉ nhớ nhà Vương thẩm ăn bánh bao trắng, bố thí cho nhà mình rau đã ôi thiu nên từ đó đã gieo mầm thù hận.

Sau khi nàng ta trở thành công chúa, bắt Vương thẩm vào đại lao, mỗi ngày chỉ cho bà ăn cơm thừa canh cặn đã ôi thiu mấy ngày.

Nếu nhổ ra, sẽ bị đánh bằng gậy.

Lúc đó ta là nô tỳ phụ trách đưa cơm, để dọa ta, nàng ta còn cố ý nói với ta Vương thẩm đã làm gì sai với nàng ta, sau đó cố ý hỏi ta:

“Tiểu thư, ta cúi đầu làm nô tỳ cho người mười năm, người còn đáng ghét hơn cả bà ta, ta phải trừng phạt người thế nào đây?”

Ta sợ, rất sợ.

Mỗi ngày đều sợ đến nỗi không ngủ được.

Vương thẩm thấy ta khóc liền tìm ta nói chuyện, kể chuyện thú vị ở quê nhà, kể về con trai bà là Hổ Tử, kể về chuyện xưa với Minh Thụy.

Chúng ta đều có một thắc mắc.

Tại sao lòng tốt lại trở thành con dao đâm vào chính chúng ta.

Vì vậy ta thấy nước mắt của Vương thẩm không bao giờ là giả dối.

Ta rất may mắn khi được sống lại một kiếp, ta vẫn sống tốt, Vương thẩm lương thiện cũng vẫn còn.

Minh Thụy vì mất bình tĩnh phát điên trước mặt mọi người khiến hoàng đế tức giận, bị cấm túc ở nơi ở của mình.

Còn đãi ngộ của ta lại hoàn toàn ngược lại, ban thưởng liên tục được đưa đến nơi ở của ta, có thể nói ngoại trừ danh hiệu công chúa, mọi thứ ăn mặc dùng của ta đều không khác gì công chúa thật.

Hôm nay một nhóm thái giám lại khiêng bình phong lưu ly do hoàng đế ban thưởng vào, ta thưởng bạc vụn như thường lệ.

Nghe thấy có người nhàn rỗi nói chuyện, nói chuyện công chúa thật giả này thật kỳ lạ.

Cách xử lý của hoàng đế rõ ràng là tin rằng ta là công chúa thật, vậy tại sao vẫn chưa ban danh hiệu, cũng không định tội Minh Thụy, còn nuôi dưỡng tử tế.

Nói thật, ta cũng thấy kỳ lạ.

Ta và Minh Thụy ở không xa, gần đây thường nghe thấy nàng ta phát điên hét lên.

Ước chừng là cho rằng ta đã thắng nàng ta nên vừa tức vừa sợ.

Hôm đó ta tình cờ không ngủ được, nửa đêm đi dạo đến bên ngoài nơi ở của nàng ta, thấy một cung nữ trong thời tiết giá lạnh toàn thân ướt sũng quỳ ở cửa run rẩy.

Ta hỏi nàng ta làm sao vậy?

Cung nữ vừa nhìn thấy ta đã run rẩy dữ dội hơn: “Nô tỳ chọc chủ tử không vui, bị phạt quỳ.”

Minh Thụy từ sau khi vào cung tính tình càng ngày càng nóng nảy, dường như bản tính bị kìm nén trước đây đều bộc lộ ra hết.

Ta nhìn không khỏi thở dài, lén đưa áo choàng cho nàng ta.

Nói: “Mặc vào đi, nếu thật sự không dùng được thì đưa ra khỏi cung bán đi, đồ vật không quý giá nhưng có thể mua được vài thang thuốc.”

Cung nữ đó ngẩn ra hồi lâu, quỳ xuống trước mặt ta.

Thực ra ta không thích xen vào chuyện của người khác, chỉ là ta quen biết cung nữ này, kiếp trước ta bị Minh Thụy hành hạ không cho ăn, nàng ta từng lén cho ta nửa cái bánh bao.