Chương 4 - Ta Chính Là Công Chúa!
Ma ma nhất thời cũng ngây người, bà ta có thể xác định Minh Thụy có vết bớt trên lưng nhưng cũng không thể nói ta không có.
Bà ta không quyết định được, đành phải về bẩm báo lại với hoàng đế.
Ngoài dự đoán của tất cả mọi người, sau khi hoàng đế biết ta bị dị ứng thì lập tức đến chỗ ta.
“Dị ứng? Dị ứng với cái gì?”
Ta tỏ vẻ yếu ớt, vừa tủi thân vừa đáng thương.
“Con cũng không biết, hình như… là hoa mơ trong viện, con vừa ngửi thấy mùi này liền không thở được.”
Hoàng đế sắc mặt phức tạp, ánh mắt như xuyên qua ta nhìn một người nào đó.
Miệng lẩm bẩm:
“Nàng ấy cũng bị dị ứng với hoa mơ.”
Nàng ấy, chính là Lâm Hải Đường, mẹ ruột của Minh Thụy.
Đó là chuyện của hai mươi năm trước.
Khi hoàng đế còn là hoàng tử, nàng từng là vũ cơ xuất sắc nhất trong phủ của ông, một lần trong yến tiệc hoa mơ dâng vũ, làn da vì dị ứng mà trở nên vô cùng diễm lệ, còn từng nổi danh khắp kinh thành.
Tất nhiên ta không thể tình cờ bị dị ứng với cùng một thứ với nàng.
Ta bị dị ứng là vì nửa đêm hôm qua đã lén ăn một bát đậu phộng lớn.
Nhưng trong mắt hoàng đế, đây chính là di truyền huyết thống!
Vì vậy, ông lập tức ra lệnh chặt hết những cây hoa mơ trong viện, triệu thái y giỏi nhất thái y viện đến chăm sóc ta. Còn phái người triệu gia đình ta vào cung, muốn hỏi kỹ những chuyện xảy ra giữa ta và Minh Thụy ở Vân gia những năm qua.
Một ngày trước khi cha mẹ ta vào cung, Minh Thụy gặp ta ở ngự hoa viên.
Chỉ trong vài ngày, nàng như biến thành một người khác, khoác lên mình bộ xiêm y gấm vóc lộng lẫy, đầu đầy châu ngọc, thấy ta, nàng không còn cung kính như trước, ngược lại đầy vẻ hung dữ:
“Vân Giang Dung, ngươi đừng tưởng rằng dựa vào dị ứng mà có thể qua ải, giả thì mãi là giả, đợi ngươi khỏi bệnh, ma ma sẽ xem xét là biết.”
Ta giả vờ tủi thân:
“Ta cũng không biết vì sao ngươi lại muốn giả mạo ta nhưng ta không thẹn với lương tâm.”
Minh Thụy tức giận dẫm nát một mảng hoa lớn.
Nàng có thể nghĩ ra, ta đương nhiên cũng có thể nghĩ ra.
Vì vậy, sau khi cha mẹ vào cung, ca ca đã cải trang thành thái giám đến chỗ ta ở đưa cho ta một thứ.
5
“Đây là thuốc mỡ mua ở hẻm tối, bôi lên da sẽ chuyển đỏ, giống hệt vết bớt.”
Ta có chút lo lắng:
“Nghe nói cha mẹ bị triệu kiến riêng.”
Ca ca vỗ tay ta:
“Yên tâm, ta đã nói với họ rồi.”
Mặc dù kiếp trước mà ca ca nói quá hoang đường nhưng cha mẹ chủ yếu là tin tưởng, nghe nói cả nhà chúng ta sẽ chết trong tay Minh Thụy, liền quyết đoán quyết định cùng chúng ta diễn kịch.
Không thể ở lâu trong hậu cung, ca ca định đi, ta kéo tay ca ca:
“Ca ca còn nhớ nửa năm sau sẽ xảy ra chiến loạn không?”
Ca ca sửng sốt: “Sao vậy?”
Ta hơi nhíu mày:
“Nếu nhà ta muốn cầu được đường sống, tốt nhất là phải nắm chắc quyền lực trong tay, ca ca hãy đến doanh trại, đó mới là nơi có thể xoay chuyển tình thế.”
Dưới ánh sáng ngược, ca ca nở nụ cười với ta:
“Được, muội cứ yên tâm gây dựng trong cung, bên ngoài có ca ca.”
Sau khi khỏi bệnh, lão ma ma kia lại đến một lần nữa.
Thấy trên lưng ta cũng có một vết bớt hình ngọn lửa, bà ta hoàn toàn ngây người.
Trên cơ thể không tìm ra sự khác biệt, hoàng đế bắt đầu nghĩ cách khác.
Không lâu sau nghe nói sẽ tổ chức xuân săn, trong cung trừ quý phi được sủng ái, tất cả các công chúa đều sẽ tham gia.
Xuân quang tươi đẹp nhưng trong đội ngũ đi săn lại có sóng ngầm cuộn trào.
Hoàng đế nhìn những người con của mình mà cảm thấy an ủi:
“Tổ tiên hoàng gia đã lập nên cơ đồ trên lưng ngựa, hôm nay các con hãy cưỡi ngựa đi săn, ai săn được nhiều chiến lợi phẩm nhất, trẫm sẽ trọng thưởng.”