Chương 4 - Ta Bị Một Con Chó Nhặt Về
12
Để nhanh chóng khôi phục linh lực, ta đã đi tìm linh thảo khắp nơi.
Nhưng khu vực này quá hẻo lánh, linh thảo cũng chẳng có được mấy cây.
Đi sâu hơn nữa, ta sẽ gặp phải những yêu thú đã hóa hình.
Tuy Cẩu Ngốc cũng đã hóa hình, hắn vẫn chỉ là Cẩu Ngốc mà thôi.
Cẩu Ngốc đã hóa hình!
Dù cho linh lực đã khôi phục được khoảng năm phần, nhưng vì sợ bại lộ hành tung mà khiến cho kẻ thù cũ tìm đến, ta đành phải giấu mình cụp đuôi, giả làm mèo.
Đều là tại ta khi xưa không tiêu diệt sạch đám đó.
Cẩu Ngốc dần thích nghi với hình dạng con người, đi lại không còn cứng nhắc như trước. Tay chân hắn cuối cùng cũng không còn giống như đồ giả nữa.
Ta rảnh rỗi nên nghĩ đến việc dạy Cẩu Ngốc một vài phép thuật.
Ta nhìn hắn, nói: "Cẩu Ngốc, lại đây."
Cẩu Ngốc nhìn quanh, sau đó ngạc nhiên: "Mèo lớn, em biết nói!"
"Em có thể nói chuyện, vậy tại sao từ trước đến giờ không nói?"
Nhìn biểu cảm tủi thân của hắn, ta nhịn không nói ra câu "Vì ta không muốn nói chuyện với ngươi nhiều", mà im lặng một lúc rồi nói: "Ta vừa mới học nói."
Thực ra ta đã có thể nói từ mười ngày trước.
Cẩu Ngốc mắt ngấn lệ: "Tuyệt quá, mèo lớn, em đã biết nói rồi."
Rồi đột nhiên hắn nhớ ra điều gì: "Nhưng tại sao em lại gọi ta là Cẩu Ngốc?"
Ta nhìn hắn: "Ngươi không tự hiểu à?"
Hắn cười cười, đôi mắt đào hoa lấp lánh như ánh sao, thẹn thùng: "Hơi hơi."
Hắn tiến lại gần ta, nửa ngồi nửa quỳ: "Mèo lớn, hay em đặt cho ta một cái tên đi, ta nghe nói yêu thú hóa hình đều cần có tên."
Ta tát Cẩu Ngốc một cái khiến hắn ngã chổng vó: "Không được gọi ta là mèo lớn!"
Hắn cười hề hề rồi bò dậy: "Vậy ta đặt tên cho em nhé?"
... Năm xưa ngay cả Thiên Đế cũng không dám đặt tên cho ta, sợ phải gánh nhân quả của ta, còn hắn, Cẩu Ngốc, gan cũng lớn thật.
"Ta đã có tên rồi, do chính ta đặt."
"Ta tên là Chiêu Hoa."
Cẩu Ngốc trở lại dạng chó, áp sát vào ta: "Thế còn ta, ta tên gì?"
Nhìn thấy đuôi hắn vẫy qua vẫy lại, ánh mắt đầy mong đợi, ta nghĩ, nhân quả của Cẩu Ngốc, có lẽ ta vẫn chịu được.
"Thế ngươi tên là Dư Bạch đi."
Cẩu Ngốc kêu lên một tiếng, lập tức hóa lại hình người, ôm chặt lấy ta: "Ừm!"
Không biết vì sao, khi nhìn thấy Cẩu Ngốc tươi cười rạng rỡ như vậy, ta lại không đẩy hắn ra.
13
"Cẩu Ngốc, không được nói với ai tên của ta."
"Tại sao?"
... Tên chủ nhân Yêu giới, dù cho xung quanh toàn là những yêu thú có đạo hạnh thâm sâu, thì cũng khó lòng có dịp được nghe.
Ta còn chưa kịp nghĩ cách để lừa gạt thì Cẩu Ngốc đã nói: "Ta biết rồi, Chiêu Hoa, em chỉ nói tên mình cho ta thôi, ta sẽ không nói với ai cả."
"... Ngoan lắm." Ta xoa đầu hắn. Ta thấy Phương Linh cũng đối xử với linh thú nàng nuôi như vậy.
Cẩu Ngốc hài lòng cọ đầu vào lòng bàn tay ta, rồi đột nhiên hỏi: "Chiêu Hoa, khi nào em có thể hóa hình?"
Ta thờ ơ đáp: "Khoảng chừng năm ngày nữa."
Cẩu Ngốc không thể tin nổi: "Chiêu Hoa, em chỉ tu luyện có một tháng mà đã có thể hóa hình rồi sao? Em đúng là một bé mèo con kỳ diệu!"
Ta không nhịn được nữa mà tát bay hắn đi: "Ngươi mở to mắt chó của mình ra mà nhìn đi, làm gì có bé mèo con nào to như ta không?!"
Cẩu Ngốc lủi thủi chạy lại, mếu máo: "Nên mới nói em là bé mèo con kỳ diệu mà..."
... Được thôi, ta vĩnh viễn chẳng thể nào khai sáng nổi một kẻ không có đầu óc.
Cẩu Ngốc đưa cho ta trái linh quả hái từ hôm qua: "Chiêu Hoa ăn nhiều vào, nhanh nhanh hóa hình nhé.”
"Sau khi hoá hình, em nhất định sẽ là mỹ nữ đẹp nhất thế gian."
14
Mấy ngày gần đây, ta dạy Cẩu Ngốc một số phép thuật. Hắn ngạc nhiên hỏi tại sao ta lại biết nhiều pháp thuật lợi hại như vậy.
Ta đáp: "Vì ta có thiên phú dị bẩm, tự học mà thành tài."
Cẩu Ngốc ngơ ngác: "Nhưng ta chưa từng thấy em học."
Ta rất bình tĩnh: "Thế nên mới được gọi là thiên phú dị bẩm mà."
Cẩu Ngốc suy nghĩ một lúc, rồi đồng ý: "Quả thật đúng là vậy."
Không hổ danh là Cẩu Ngốc, thật dễ lừa gạt.
Ta cảm nhận tình trạng trong cơ thể, có lẽ ngày mai sẽ phục hồi hoàn toàn.
Ngày mai cũng chính là lúc ta phải chia tay hắn.