Chương 12 - Ta Bị Một Con Chó Nhặt Về

Y bất ngờ ôm ta, rồi nhanh chóng buông ra: “Chiêu Hoa, ngươi và Tầm Nghiêu đều uống huyết tâm của ta mà lớn lên, các ngươi luôn coi ta như huynh trưởng. Có lẽ ta đã làm các ngươi thất vọng. Tầm Nghiêu chết, đương nhiên ta, người huynh trưởng vô dụng này phải báo thù. Ta chỉ hy vọng từ nay về sau, ngươi không còn sống trong hận thù và mặc cảm nữa. Cái chết của Tầm Nghiêu không phải do ngươi gây ra, ngươi không cần tự trách, hãy sống tự do, thoải mái không bị ràng buộc.”

Ta hỏi: “Còn ngươi thì sao?”

Y lại vuốt đầu ta: “Đừng lo lắng cho ta.”

Xung quanh toàn là  xác chết ngổn ngang, chiến trường ngập tràn tiếng hét, trên dưới đều nhuốm màu máu.

Bộ giáp bạc của Bắc Hạo ánh lên màu đỏ của máu. Nhưng y vẫn dịu dàng nói: “Chiêu Hoa, hãy sống thật tốt.”

Những gì Bắc Hạo nói khiến ta bất giác nhớ lại lúc mới sinh ra, ngây ngô uống tâm đầu huyết của y. Giọng nói của nam nhân này cũng ấm áp kiên nhẫn như vậy, khiến ta tràn đầy kỳ vọng về tương lai.

30

Trận chiến này kết thúc theo cách ta chưa từng lường trước.

Chiến thần của Thiên Tộc gi/ết công chúa Thiên Tộc ngay trên chiến trường, khiến toàn bộ thiên binh hỗn loạn, tan tác.

Yêu giới của ta cũng bị tổn thất, nhưng không đến mức hao tổn nguyên khí như Thiên Tộc.

Thiên Đế tức giận, đày Bắc Hạo vào lao ngục Huyền Băng, chịu cảnh đóng băng ngàn năm.

Từ đó, yêu giới đại thắng, bình yên trong nghìn năm.

31

Sau khi mọi chuyện lắng xuống, ta cuối cùng cũng thả Dư Bạch ra khỏi kết giới.

Nhưng lần này, Dư Bạch vốn luôn vui vẻ lại có vẻ thật sự giận, đã hơn một tháng không nói với ta lời nào.

Dù ta đã giải thích rằng kết giới đó thực chất là để bảo vệ hắn, nếu ta chết, một năm sau kết giới sẽ tự động mở. 

Nhưng hắn lại càng giận hơn, đến mức lông của hắn rụng đi không ít.

Thấy Dư Bạch ngày càng hói dần, ta cảm thấy tình hình nghiêm trọng, liền tranh thủ đưa hắn trở về động cũ.

Ta dẫn hắn đi bắt thỏ, đánh quái nhện, đuổi ma lang, nhưng hắn vẫn u sầu.

Thêm một tháng nữa trôi qua, nửa đêm ta bất ngờ bị ai đó ôm chặt, mở mắt tỉnh dậy, thấy Dư Bạch tựa đầu lên vai ta.

Hắn nói với giọng nghẹn ngào: “Lúc ta bị nhốt trong kết giới, ngày ngày lo lắng cho em. Ta không biết em có an toàn không, chỉ mong kết giới mau biến mất để ta có thể ra ngoài tìm em. Nhưng ta lại sợ kết giới biến mất vì khi đó là em đã chết, nên lại hy vọng kết giới không bao giờ biến mất, dù ta mãi mãi bị giam cầm cũng không sao. Nhưng em cứ mãi im lặng bỏ rơi ta. Bé mèo à, ta đi xa để tìm em, chẳng lẽ để em lại bỏ rơi ta lần nữa sao?”

Hắn nhìn ta bằng đôi mắt đỏ hoe: “Bé mèo ơi, với em, lẽ nào ta thực sự không quan trọng đến thế sao?”

Ta vuốt nhẹ qua hàng lông mày của hắn, dừng lại ở đôi môi đỏ mọng: “Dư Bạch, có phải ngươi thích ta không?”

Hắn không chỉ mắt đỏ mà cả khuôn mặt điển trai cùng đôi tai cũng đỏ lên, lắp bắp nói: “Ta…ta đương nhiên là thích Chiêu Hoa.”

Hắn quay mặt đi không dám nhìn ta, nhưng ta lại kéo đầu hắn lại, nhìn chằm chằm vào hắn: “Nói rằng ngươi thích ta.”

Hắn mở miệng, hồi lâu mới nói: “Ta thích em.”

Dường như lời này đã cho hắn dũng khí, hắn bất ngờ ôm chặt lấy ta, thì thầm bên tai: “Chiêu Hoa, ta thích em.”

Ta nhẹ nhàng ôm lại hắn: “Ta cũng thích ngươi.”

32

Ta không kiểm tra xem Dư Bạch có phải là tàn hồn của Tầm Nghiêu hay không, dù sao người ta yêu cũng chỉ là Dư Bạch mà thôi. 

Còn về phần tàn hồn của Tầm Nghiêu trong thân thể của hắn, ta nghĩ rằng khi còn là thần thú, do huyết mạch mà hắn đã phải chết, đã chịu đủ mọi khổ đau, bây giờ làm một con chó ngốc vô tư, không lo nghĩ gì cũng không phải là điều tồi tệ.

Ta từng lén vượt qua lính canh để đến đất cực hàn thăm Bắc Hạo đang chịu đựng nỗi đau bị đóng băng.

Ta hỏi y: "Tại sao ngươi không ở lại yêu giới với ta mà phải về đây chịu phạt?"

Mặt y tái nhợt nhưng ánh mắt lại thanh thản: "Thiên tộc không chỉ có Thiên Đế, mà còn có vô số sinh linh. Ta vẫn phải bảo vệ họ."

Ta cười nhẹ: "Ta sắp thành thân rồi."

Ánh mắt y thoáng qua chút ngạc nhiên, dường như còn có chút buồn bã, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thản: "Chúc mừng, tiếc là ta không thể nhìn thấy ngươi trong hỷ phục rồi."

"Chắc hẳn là rất đẹp."

Ta ngẩng cao đầu: "Đương nhiên."

Khi ta quay lưng bước đi, dường như nghe thấy tiếng thì thầm trong gió:

"Chiêu Hoa, ta chỉ mong ngươi được bình an vô sự, vô lo vô nghĩ…"

- Hoàn -

Nếu thích truyện hài như này có thể thử đọc “Thợ Cắt Tóc Đệ Nhất Kiếm Tông” nhaaa: 

Tôi vốn học nghề cắt tóc, không ngờ lại xuyên không đến thế giới tu tiên.

Sau khi uốn tóc xoăn cho đại sư huynh, tu vi đã trì trệ bấy lâu của anh ấy lại tiến thêm một bước.

Sau khi khuyên đại sư tỷ đổi sang kiểu tóc ngắn, khí chất của cô ấy tăng vọt, cảnh giới cũng tăng mạnh.

Từ đó, tôi trở thành thợ cắt gội sấy số một của tiên tông.

Người đến tìm tôi làm tóc nườm nượp.

Ngay cả ma tôn của dị giới cũng phái người đến bắt tôi đi.

Vừa gặp mặt, hắn đã quỳ xuống trước mặt tôi.

“Huynh ơi, huynh biết cấy tóc không?”

...

Sau đó, toàn bộ tông môn giúp tôi vượt kiếp phi thăng.

Tôi cắt một nhát, cắt mở thiên môn, được phong hiệu “Tiên tôn Tony”.

Từ đó lập tông khai phái, được vạn người kính ngưỡng.