Chương 7 - Ta Bắt Hai Kẻ Vô Ơn Phải Trả Giá
…
Ngày này đến sớm hơn tưởng tượng.
Khi người của quan phủ đến quý phủ để bắt mẫu thân, ta vẫn còn ở bên ngoài bận bịu với việc sổ sách. Tiểu nha đầu chạy đến, hoảng loạn khóc lóc, khiến đầu ta như muốn vỡ tung.
Ta cố gắng nắm lấy tay nàng, lớn tiếng quát: “Đừng khóc! Bình tĩnh nói rõ cho ta nghe xem đã xảy ra chuyện gì! Quan phủ sao lại tới bắt người?”
Tiểu nha đầu nức nở, kể rằng Liễu Nhi và Trần Thế Đạt đã kiện mẫu thân lên quan phủ, cáo buộc bà ngầm chiếm tài sản của nhà họ để lại cho nàng ta.
Tay chân ta bủn rủn, nhưng trong lòng lại dâng lên một cơn giận dữ. Rõ ràng kiếp trước không có chuyện này xảy ra!
Ta cảm thấy như tất cả sức lực rời khỏi cơ thể, ngã quỵ xuống đất, tim đập dồn dập, những lời buộc tội từ kiếp trước lại vang lên.
Trong xã hội này, thương hộ vốn bị khinh thường. Quý phủ của chúng ta, do nữ nhân làm chủ, luôn là mục tiêu của những kẻ xấu xí ganh ghét. Huyện thái gia cũng đặc biệt ghét bỏ thương nhân.
Ta muốn đứng dậy, nhưng tay chân mềm nhũn không thể cử động.
“Mẫu thân ơi, mẫu thân, con phải làm sao để cứu người đây?” Ta khóc thầm trong lòng.
Khi đến quan phủ, Trần Thế Đạt và Liễu Nhi đến muộn. Nghe nói mẫu thân hắn bị ngã thương, giờ phải nằm liệt giường. Nếu không phải ta đang lo lắng cho mẫu thân, ta đã vỗ tay hoan hô rồi.
Dưới công đường, mẫu thân ta được đưa lên, ánh mắt bà nhìn ta mệt mỏi nhưng vẫn nở nụ cười nhợt nhạt, ta thấy bà có vẻ bị nhức đầu nghĩ ngợi hơn là bị tra tấn, lòng ta yên lại phần nào.
Nhưng dù thế ta vẫn không khỏi xót thương bà, ta che miệng lại, nước mắt tuôn trào. Cũng may, bà vẫn ổn, chỉ trông tiều tụy hơn một chút.
Huyện thái gia là người bảo thủ, nhưng không phải kẻ độc ác. Sau khi nghe bên nguyên cáo, ta mới hiểu rõ: Trần Thế Đạt và Liễu Nhi cáo buộc mẫu thân ta chiếm đoạt gia sản của Liễu Nhi.
11
Ta tức giận đến suýt bật cười. Hai kẻ vô ơn này, thật là mất hết lương tâm!
Liễu Nhi như nhận thấy ánh mắt của ta, nàng đứng từ xa nhìn ta. Ta nhớ lại khi nàng còn nhỏ, quỳ bên cạnh xe ngựa của mẫu thân trông như một con thú nhỏ đáng thương. Mẫu thân đã ân cần xoa đầu nàng và dẫn nàng về nhà.
Bà nói với ta: "Châu Châu, mỗi lần thấy nàng, ta lại nhớ đến con. Làm mẹ như ta không thể chịu nổi khi thấy đứa trẻ giống con phải chịu khổ."
Dù Liễu Nhi có ác độc đến đâu, ta nghĩ rằng trước sự hiền từ của mẫu thân, nàng cũng phải cảm thấy ít nhiều áy náy.
Nhưng Liễu Nhi nhìn ta, nước mắt chực chảy, miệng lắp bắp nói: “Chị, ta không phải muốn tranh tài sản, chỉ là muốn nhìn lại những món đồ phụ mẫu để lại cho ta...” Lời lẽ mập mờ nhưng lại dễ dàng khiến đám dân chúng bắt đầu nghiêng về phía nàng, miệng mắng chửi mẫu thân ta không ngớt.
Nhắm mắt lại, ta nhớ lời mẫu thân: “Châu châu, bách tính ngu ngốc là dễ điều khiển nhất.” Mở mắt ra, ta nhìn Liễu nhi, miệng không phát ra âm thanh nhưng rõ ràng nói: “Tiện nhân.”
12
Liễu nhi lập tức đổi sắc mặt, ánh mắt lộ ra vài phần độc ác. Ta khiêu khích nhìn nàng, trong không khí dường như tia lửa tóe ra bốn phía.
Huyện thái gia yêu cầu xuất trình chứng cứ. Khi thấy khế ước giả mạo kia, ta đã biết rõ đây là kế hoạch của Liễu Nhi từ trước.
Khi chứng cứ được trình ra, không khí xung quanh trở nên ồn ào hơn, tiếng mắng chửi càng lúc càng dữ dội, đầu mẫu thân cũng cúi thấp hơn.
Ta nhìn Liễu Nhi vừa khóc lóc vừa tố cáo phụ mẫu nàng đã gửi gắm nàng cho mẫu thân tôi như thế nào. Nàng vừa diễn vừa hành động, đưa ra khế ước chứng minh, yêu cầu quan đại nhân mang lại công lý cho mình.
Liễu Nhi giả vờ ngất xỉu, Trần Thế Đạt lập tức đỡ nàng dậy với vẻ mặt đầy thương tiếc. Khế ước kia đã ố vàng và đóng dấu, nét chữ quen thuộc, không cần giải thích cũng biết rằng Liễu Nhi đã trộm từ phòng mẫu thân.
Ta không thể nhịn được vỗ tay tán thưởng cặp vợ chồng, cười nhạo: “Phu thê thật tình cảm sâu đậm!”