Chương 15 - Ta Báo Thù Công Chúa Phò Mã Thay Gia Đình
Nhưng ta biết, hắn chỉ không muốn bất cứ nữ nhân nào phát hiện – – hắn không thể làm được gì.
Hắn nhất cử phong ta làm Quý phi, thậm chí còn rửa sạch oan khuất cho Diệp gia, đổ tất cả tội ác lên đầu phò mã và Lục tri phủ đã chet th//ảm.
Vĩnh Ngô công chúa thì bị cấm túc cả đời ở phủ công chúa – – hắn cho rằng như vậy cũng đủ để hoàn trả ba m//ạng người Diệp gia.
Ta là nữ nhân đầu tiên của hoàng đế, chúng thần trong triều tuy rằng nói xuất thân ta tầm thường, nhưng cũng vui sướng vì hoàng đế cuối cùng cũng chịu vì hương khói hoàng thất mà suy nghĩ.
Bởi vậy tuy có tiếng phản đối, nhưng cũng không quá mãnh liệt.
Đêm phong phi, ở trong lụa cưới phòng tiêu, Thịnh Hòa đế nằm ở bên cổ ta, c//ắn r//ách da thịt ta, hút m//áu có thể giúp hắn sảng khoái.
Ta ngửa cổ, ánh mắt lạnh như băng, mặc cho hắn đòi hỏi. Đêm xuống hoàng đế rời đi.
Sáng sớm hôm sau, cung nữ hầu hạ ta nhìn thấy vết thương trên cổ ta, hoảng sợ.
Ta lấy thuốc mình điều chế, nhàn nhạt bôi lên vết thương. Nỗi đau da thịt nhẹ nhàng này, ta không thèm để ý.
Hoàng đế h//út m//áu của ta, cũng sẽ không đến mức muốn lấy m//áu cả đêm.
Chỉ cần một hai giọt m//áu, cũng đủ cho thân thể ốm yếu của hắn cường tráng một thời gian. Đây chính là vốn liếng để ta có thể trở thành quý phi.
Hắn mỗi đêm cùng ta thân mật, ta trở thành sủng phi đắc ý nhất.
Ta đề bạt Lý tú tài, để cho hắn phá lệ tham gia khoa khảo, hắn quả nhiên đứng đầu khoa thi năm đó, trở thành quan văn tứ phẩm trong triều.
Đại tướng biên quan Tần Viễn Chu là người Nguyệt Thành, cha mẹ hắn và cả chính hắn, năm đó khi ôn dịch đều từng nhận được ân cứu mạng của cha mẹ ta.
Sau khi Tần Viễn Chu khải hoàn hồi triều, vội đến cung ta đưa bái thiếp.
“Mạt tướng cùng bốn vạn huynh đệ Nguyệt Thành trong quân đội, cùng toàn bộ dân chúng Nguyệt Thành đều là hậu thuẫn của quý phi nương nương!”
Hoàng đế cũng không đề phòng ta nhiều, hắn đối với ta vô cùng sủng ái, một năm sau, ta mang thai.
Thịnh Hòa đế chỉ cao hứng một đêm, bởi vì quốc sư nói cho hắn biết: “Một khi quý phi có thai, tất cả m//áu sẽ bị hài tử trong bụng chiếm hết, m//áu của người sẽ mất đi dược tính trong suốt thai kỳ.”
Đêm đó, Thịnh Hòa đế không để ý ta có thai, vẫn lấy m//áu của ta, hắn c//ắn r//ách cổ tay của ta, hút trọn vẹn một chén m//áu nhưng không có hiệu quả như trước.
Hắn mới ý thức được lời quốc sư nói là thật.
Hắn nhìn bụng ta, vừa muốn con nối dõi, vừa âm thầm trách cứ đứa nhỏ này lại dám c//ướp đồ của hắn.
“Bệ hạ đừng sợ.”
Ta tiện tay băng bó vết thương trên cổ tay, dựa vào trong lòng hoàng đế nói: “M//áu của thần thiếp tạm thời không có tác dụng, nhưng m//áu của một người có thể.”
Thịnh Hòa đế ánh mắt sáng ngời: “Ai? Chẳng lẽ nàng còn có huynh đệ tỷ muội sao?”
Ta lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hoàng đế. Nếu như muội muội ta năm đó còn sống sót, có lẽ cũng sẽ trở thành thê thiếp của Thịnh Hòa đế.
Hắn và công chúa, về cơ bản là cùng một người. Chỉ là đế vương biết cách ngụy trang hơn, lời nói cũng đường hoàng.
“Chí thân của thần thiếp đã sớm không còn trên đời.”
“Nhưng Vĩnh Ngô công chúa, năm đó khi thay m//áu, là dùng m//áu của ba người cha, mẹ, tiểu muội thần thiếp, m//áu của bọn họ vẫn luôn ở trong cơ thể Vĩnh Ngô công chúa, chống đỡ sinh mệnh của nàng.”
Thịnh Hòa đế đã đoán được: “Nàng nói m//áu của Vĩnh Ngô cũng có dược hiệu như m//áu của nàng?”
“Phải. Chỉ là, công chúa dù sao cũng không phải dược huyết trời sinh, nếu muốn dùng m//áu của nàng giúp bệ hạ giải ưu, chỉ sợ một lần ít nhất phải rút đến hai chén, cách ba ngày phải lấy m//áu một lần, mới có thể giúp bệ hạ giữ vững sức khỏe trong thời kỳ thần thiếp mang thai.”
Ta do dự: “Chỉ là công chúa dù sao cũng là muội muội ruột của bệ hạ, lấy m//áu của nàng, chỉ sợ bệ hạ sẽ đau lòng.