Chương 29 - Sủng Phi
Ta đã viết một bức thư cho hoàng huynh.Trên thư chỉ có vài từ thôi.[Ngôi vị hoàng đế của ngươi chấm dứt.]Ta đứng ngây người trên bờ vực cả đêm, Hạ Khê Vân đã bước tới.Nghĩa huynh, nghĩa tẩu không còn nếu huynh muốn thì sau này muội cũng có thể ở cạnh huynh rồi"Ngươi theo bổn vương lâu như vậy, ngươi muốn cái gì?"Hạ Khê Vân cười cười: "Đương nhiên là muốn Vương gia người rồi.Kỳ thật Vương phi căn bản không cần phải chết, người muốn nàng không phải hoàng tử Nam Uyên quốc.”
Tôi nhìn về phía Hạ Khê Vân: "Nhậm Thanh An?”Hạ Khê Vân gật đầu:"Nhậm Thanh An đã thực sự quan tâm đến vương phi, giống như ta quan tâm đến vương gia vậy.""Ban đầu chúng ta đều mang theo nhiệm vụ nhưng vô tình lại dành trọn một tấm lòng.""Tôi nghĩ rằng Vương gia không có tình cảm với Vương phi, Nhậm Thanh An cũng nghĩ vậy nên hắn không tin Vương phi sẽ tìm đến cái chết."Sự ích kỷ của Văn Mặc Khanh, Nhậm Thanh An hiểu hơn ai hết."Nhậm Thanh An mỗi lần vì nàng đánh nhau, không ai chạy nhanh hơn nàng, chỉ cần không đánh vào trên người nàng, đánh ai nàng cũng không quan tâm.""Ai có thể nghĩ tới, nàng sẽ tự biên tự diễn như vậy."“Chỉ để tạo danh tiếng tốt cho Vương gia vậy."Ta liếc mắt qua Hạ Khê Vân: "Ngươi đã cứu bản vương một mạng, bản vương cũng tha cho ngươi một mạng, ngươi đi đi, về sau đừng xuất hiện trước mặt bản vương nữa."Hạ Khê Vân hiểu rõ, Nam Uyển quốc đã không còn sức phản kháng, Hoàng thượng hiện nay đã đến lúc cùng đường, nàng ta trung thành với ai cũng không cần thiết.Nàng ta gật gật đầu, lúc rời đi, vẫn nhịn không được quay đầu lại hỏi ta: "Vương gia, dưới vách núi có Uông Thanh Tuyền người biết không?"Ta:...Khi Cố Thừa Cảnh tìm đến, ta đã ngâm mình trong nước một ngày một đêm."Mặc Khanh!"Ta tức giận quay đầu quay trở lại bơi vào hồ, một bên bơi một bên mắng Cố Thừa Cảnh…"Chàng bị mù à, lâu như vậy không tới tìm thiếp, chàng có phải hay không ngóng trông ta c.h.ế.t vừa hay có thể giúp ngươi cưới nghĩa muội!"Cố Thừa Cảnh pùm một tiếng trực tiếp nhảy xuống, bơi nhanh như bay, ta đã ngâm mình lâu như vậy, sớm đã không có sức lực, rất nhanh đã bị hắn bắt được."Mặc Khanh..."Cố Thừa Cảnh ôm chặt lấy ta giọng nghẹn ngào, nước mắt chảy ròng trên cổ ta.Ta ngẩng đầu nhìn binh lính trên bờ kinh ngạc há hốc mồm, trong lòng có chút sảng khoái.Cố Thừa Cảnh lại khóc!"Chàng tên bại hoại! Thiếp đã ngâm trong nước hai ngày rồi, chàng có phải hay không cùng nghĩa muội kia nói chuyện yêu đương, đừng tưởng rằng khóc hai tiếng thiếp liền tha thứ cho chàng, lão nương không dễ dỗ như vậy."