Chương 26 - Sủng Phi
Nếu trao nàng mão đế vương, phút chốc nàng liền dám xưng đế.Tội thay nàng lúc ngã xuống vực sâu, tràn đầy nuối tiếc. Nàng phu nhân diễm lệ kiều diễm đó, còn chưa chung sống mấy ngày cùng ta.
Cho nên khi được Hạ Khê Vân cứu lên dẫu biết rõ nàng cứu mình có mục đích, lòng ta vẫn tràn ngập lòng biết ơn.Thật tốt được sống.Sau khi về kinh, cô nương đã lớn khôn.Khi về làm dâu nàng mới mười lăm, nay đã mười tám.Gương mặt từng bầu bĩnh trẻ thơ giờ đã thanh thoát, mang nét đẹp chuẩn mực.Môi nàng như cánh hoa hồng thắm, nổi bật nhất là đôi mắt mèo quyến rũ với khóe mắt cong cong, đen láy long lanh như muốn rướm lệ. Nàng đẹp đến nao lòng, như một cô búp bê tinh xảo.Thuở ấy, ta không thích trở về phủ.Đại khái thấy về phủ cũng chán, chẳng bằng luyện quân lính, đọc vài bộ binh thư.Nhưng Khanh ở trong phủ, lòng ta bỗng thấy rạo rực.Giờ đây, ta đã lập gia thất.Hoàng thượng đã thông đồng với Nam Uyên từ lâu, ta đã sớm biết.Chuyển ngử bởi team Tuế TuếHoàng huynh của ta, từ nhỏ tâm thuật đã không ngay chính, hắn nhu nhược lại tham lam, vô năng, lại luôn muốn giành lấy ngôi vị hoàng đếLúc cần thì rút cổ như rùa, lúc không thì nhởn nhơ như cá.Giữ lại Hạ Khê Vân, cũng biết rằng, không phải nàng cũng sẽ là người khác.Ta cũng từng nghi ngờ Mặc Khanh, Diêm thống lĩnh từng nói qua, thời gian trước nàng và Nhâm Thanh An thường xuyên đi cùng nhau.Nhậm Thanh An là người của Hoàng huynh, trùng hợp thế nào đây.Cho tới khi nàng phá nát sòng bạc hoàng gia, ta mới vỡ lẽ, nàng thực chỉ say mê tiền tài.
Nói về, phụ thân nàng ấy là viên quan, gia đình nàng ấy cũng không thiếu tiền, tại sao nàng ấy lại cần phải cố chấp với tiền bạc như vậy?Ta nghe nói, Văn đại nhân cũng là một người kỳ lạ, luôn cảm thấy mình không chừng ngày nào đó liền đụng trụ, đem ngân phiếu khóa ở trong rương nhỏ chìm trong ao, dặn dò người trong phủ, khi nào hắn chết, mới có thể lấy ra đưa cho Mặc Khanh...Sau này Mặc Khanh kể, nàng đã lén xuống ao lấy trộm hộp vào một đêm vài năm trước nhưng nàng thấy bạc đã ngâm tới mức tan thành tro, nàng đau lòng tới mức ba ngày sau vẫn khóc hết nước mắt, bắt đầu điên cuồng vơ vét của cải…Ta cảm thấy bộ lộ óc của hai phụ tử họ chắc chắn là giống hệt nhau, người này dám ném ngân phiếu xuống ao, người kia dám liều lĩnh xuống xem thử...Không phải người một nhà tuyệt đối không làm ra được việc này.Mặc Khanh còn nghiêm trọng khuyên ta: "Vương gia, ngài cất ngân phiếu đâu rồi? Chắc không chìm xuống hồ rồi chứ? Ngài dùng nghĩ không ra, không có chỗ cất giấu nói cho thiếp biết, ngàn vạn lần đừng giống phụ thân thiếp. Hồ sen thật không thích hợp để giấu ngân phiếu thiếp nói cho chàng biết, phụ thân ta đến giờ vẫn không biết chuyện ngân phiếu của ông ấy trôi theo nước, nếu không, ta đoán ông ấy sẽ đụng đầu vào cột."