Chương 14 - Sủng Phi

Cố Thừa Cảnh như không thể tin được: "Nương tử lại có tham vọng lớn như vậy sao?"Hai mắt tôi sáng lấp lánh: "Chàng không muốn đoạt lấy nó để ngồi thử sao? Đó chính là ngôi vị hoàng đế đấy! Nếu thiếp là nam nhân, thiếp cũng muốn đoạt về để ngồi...""Ngôi vị hoàng đế là gì? Là đỉnh cao của quyền lực!Ngồi lên đó có nghĩa là, mọi thứ tốt nhất trên đời này đều là của chúng ta!Vương gia, rảnh rỗi như vậy sao, hãy tìm cho mình một hướng phấn đấu, đặt ra một mục tiêu nhỏ, đừng ngày ngày chìm đắm trong sắc đẹp, không lo việc chính, chàng còn trẻ như vậy, dưỡng lão có hơi sớm!Vương gia, việc này không nên trì hoãn, chàng hãy chuẩn bị đi, thiếp về nhà cũng sẽ xúi giục phụ thân thiếp, chúng ta nói là làm."Ta vỗ tay đứng dậy, xách váy chuẩn bị ra ngoài, hoàn toàn không quan tâm Cố Thừa Cảnh có đồng ý hay không.Con người ta cũng có chút ủy mị, hay làm nũng…Thuộc kiểu một ngày không làm thì cả người khó chịu!"Ngày kia, Trưởng công chúa tổ chức một bữa tiệc cung đình, chàng đi cùng thiếp."Cái chân vừa bước qua ngưỡng cửa của ta lại lặng lẽ thu về, lon ton đi về ngồi xuống, nghiêm túc hỏi: "Có gì vui không?"Cố Thừa Cảnh nhấp một ngụm trà: "Có thể so sánh với yến tiệc xem mắt quy mô lớn, nàng mang Hạ Khê Vân đi, tìm cho nàng ta một phu quân."Ta đưa tay sờ lên trán Cố Thừa Cảnh: "Chàng không sao chứ? Nàng ta tìm phu quân?""Bằng không thì sao? Bản vương chẳng lẽ có thể nuôi nàng ta cả đời?""Ân cứu mạng đã báo đáp chưa?"Cố Thừa Cảnh liếc ta một cái: "Nàng đối với danh tiếng của bản vương có hiểu lầm gì sao? Cho rằng bản vương sẽ báo ân?""Vậy chàng mang nàng ta về làm gì!"Nụ cười nhếch mép của Cố Thừa Cảnh lạnh lùng hơn cả băng tuyết: "Năm đó bản vương rơi xuống vách núi, nàng ta lại tình cờ đợi ở đó, tình cờ biết y thuật, tình cờ nàng ta là cô nhi đi theo bản vương hành quân hai năm?"

"Ta sờ sờ cằm: "Ngươi nghi ngờ nàng ta là người của Hoàng thượng?""Ngày yến tiệc, các quan trong triều đều đi, hãy xem xem nàng ta tiếp xúc với ai rồi hãy nói.Cố Thừa Cảnh nhấp một ngụm trà, vẻ mặt nham hiểm.Ngày yến tiệc, Hạ Khê Vân ăn mặc rất không chú tâm.Rõ ràng chính là là không muốn bị người khác để ý đến.Vốn dĩ đã chẳng đẹp, ăn mặc như vậy, đứng cạnh ta chẳng khác nào làm nền.Ta vạn phần ghét bỏ.Vào cửa, Cố thừa cảnh liền cùng mấy vị nhàn vương đi uống rượu, ta dẫn theo Hạ Khê Vân đi dạo khắp nơi.Vương phi cần phí tâm tìm người, trong lòng ta chỉ có nghĩa huynh mà thôi, tuyệt đối không lấy người khác.Ta đảo mắt nhìn xung quanh, trong lòng không khỏi giật mình…Những công tử trước kia ở sòng bạc cùng ta, khi thua đã nhất quyết phải cưới ta làm thê tử, vậy mà lại đều là nhi tử của các đại thần trong triều…Thật không may, xui xẻo tột cùng...Ta quay đầu nắm lấy tay Hạ Khê Vân, chân thành nói: “Cô nói đúng, không tìm nữa. Cô có thấy Vương gia không? Đang ở đằng kia uống rượu cùng mấy tên nhàn rỗi, cô qua đó đi, ta tự đi dạo một mình.”