Chương 11 - Sủng Phi

Ta cứng rắn quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn nhưng đôi mắt ta long lanh như nước chứa đầy nước mắt sắp rơi. Nhìn bóng mình trong chiếc gương đồng, ta thấy mình thật đáng thương.Hoàn hảo quá.Ta không...“Vương gia, ngài không thể cưới người khác. Bấy lâu nay, thuộc hạ theo hầu Vương phi, khắp thiên hạ không có nữ nhân nào xứng đôi hơn Vương phi...  vừa biết kiếm tiền lại đẹp nết, mong Vương gia sáng suốt.”Ta ngơ ngác nhìn Diêm thống lĩnh.Tên ngốc này chẳng lẽ là một kẻ thích bị ngược đã, ta cứ cách năm ba ngày đi ra ngoài gây chuyện, mỗi lần bị người ta đánh đập đều là hắn ta đỡ cho.Thế quái nào, hắn ta còn đắm chìm trong cảm giác này.Ta ghét bỏ liếc hắn ta một cái, nói với Cố Thừa Cảnh: "Thưa Vương gia, xin đừng nghe lời Diêm thống lĩnh vô căn cứ. Gặp được người mình thích quả là không dễ dàng, hãy dứt khoát ly hôn. Bỏ qua cơ hội này, ngài khó lòng tìm được mỹ nhân như vậy nữa."

Có gan thì nhanh chóng chia gia sản cho ta, dù sao hắn còn sống trở về, ta cũng không trông mong vét sạch gia sản của hắn được, cho ta một nửa cũng coi như là thù lao ba năm của ta."Vương gia, tình cảm Vương phi dành cho ngài vô cùng sâu đậm, nhiều lần định viết thư bày tỏ nhưng lại ngập ngừng, đêm đêm ngồi bên cửa sổ khóc sướt mướt, đau buồn khôn nguôi... Vương gia, xin đừng để yêu nữ gieo rắc bất hòa."Ta trừng mắt nhìn Diêm thống lĩnh, thời buổi này người làm hòa giải đều đều bịa đặt lung tung như vậy ư? Ta đêm đêm ngủ tại thanh lâu, ngắm nhìn một đám mỹ nhân mà chảy nước miếng thì thường thôi, chứ khi nào chảy nước mắt?“Vương gia, chớ nghe hắn ta nói bậy! Hạ cô nương tình thâm nghĩa trọng, ơn cứu mạng phải báo đáp bằng cả tấm thân này, Vương gia cao quý sao có thể phụ tâm ý người ta?”Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế“Vương gia!”Diêm thống lĩnh lau nước mắt tung đại chiêu!Phịch một tiếng quỳ xuống, dập đầu hai cái."Bẩm Vương gia, Hạ cô nương may mắn cứu người nhưng Vương phi đã đợi ngài ngóng trông ngài ba năm ròng rã!"“Ba năm đó, hơn một ngàn ngày đêm, là khoảng thời gian tuổi trẻ tươi đẹp nhất của một cô nương, thế mà Vương phi vì trông chờ người đã hao gầy cả thân hình lẫn tâm trí.”

“Vương phi nhung nhớ ngài đến cháy lòng, nên mới bất đắc dĩ phải ra ngoài đập sòng bạc, say mềm nơi thanh lâu bên cạnh các mỹ nữ, miệng vẫn tha thiết gọi tên Vương gia... Thuộc hạ trông thấy mà... mà... nức nở…”      

Ta đưa tay lau mồ hôi đầm đìa trên trán, định cãi chày cãi cối thì đã bị Cố Thừa Cảnh kéo vào ôm.Chết tiệc lại có một kẻ nhập vai nữa rồi.