Chương 2 - Sự Trở Lại Của Tình Yêu

“Trời ạ, Từ Mộng chạm vào chỗ đó của Cảnh trí thức, thanh danh của con bé coi như tiêu rồi! Cảnh trí thức, cậu phải cho Tiểu Mộng nhà chúng tôi một lời giải thích, tôi thấy tốt nhất là cưới luôn con bé đi!”

Lời vừa dứt, tôi và Cảnh Thiệu Nguyên đồng thanh ngắt lời:

“Không được!”

Nghe thấy tiếng từ chối phát ra từ miệng tôi, Cảnh Thiệu Nguyên thoáng kinh ngạc liếc nhìn tôi.

Sau đó anh ta nhìn về phía người vừa lên tiếng, nghiêm nghị chỉ tay về phía đám đông.

“Tuy là Từ Mộng đã giúp tôi gỡ con rắn ra, nhưng điều đó không có nghĩa tôi phải cưới cô ấy!”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, họ đều là người nhìn tôi lớn lên, thấy Cảnh Thiệu Nguyên không muốn cưới tôi thì đồng loạt chỉ trích anh ta:

“Ê, trí thức kiểu gì vậy? Tiểu Mộng nhà tụi tôi là cô nương ngoan hiền, lại xinh đẹp nhất vùng, cậu còn chê bai gì?”

“Con bé vì cứu cậu mà chẳng màng thanh danh, vậy mà cậu không chịu cưới?”

“Chuyện này mà truyền ra ngoài, sau này Tiểu Mộng biết sống sao?”

Nghe những lời bênh vực dành cho mình, mắt tôi cay xè.

Tuy họ đều vì tốt cho tôi, nhưng kiếp này tôi không muốn có chút dính dáng gì đến Cảnh Thiệu Nguyên nữa.

“Cảm ơn các bác, các cô các chú đã quan tâm, nhưng tôi giúp anh ấy là vì lòng tốt. Nếu cứ vì cứu người mà phải cưới thì sau này ai còn dám cứu người nữa?”

Tôi lắc đầu, từ chối lòng tốt của mọi người, rồi xoay người bỏ đi.

Phía sau lưng tôi, ánh mắt phức tạp của Cảnh Thiệu Nguyên vẫn dõi theo thật lâu không rời.

Khi tôi về đến nhà, cha tôi đang ngồi đó với vẻ mặt đầy u sầu, tay cầm điếu thuốc lào, thấy tôi bước vào liền thở dài:

“Con gái à, nếu con thật lòng thích thằng Cảnh Thiệu Nguyên ấy, cha sẽ nghĩ cách cho con.”

Nghe vậy, tôi vội vàng từ chối, dập tắt ý nghĩ ấy trong đầu cha ngay.

“Con không muốn lấy Cảnh Thiệu Nguyên nữa. Anh ta không yêu con, dù con có lấy anh ta cũng không thể hạnh phúc. Cha, cha đừng lo cho con nữa.”

Nhìn mái tóc cha đã bạc trắng, tim tôi chợt nhói lên.

Từ khi Cảnh Thiệu Nguyên xuống nông thôn, tôi chỉ biết một lòng một dạ với anh ta.

Ngày nào cũng năn nỉ cha sắp xếp cho anh ta việc nhẹ nhàng, vì thế mà cha không ít lần bị dân làng dị nghị, bị cấp trên phê bình.

Mẹ mất từ khi tôi còn rất nhỏ, cha vừa làm đội trưởng vừa một mình nuôi tôi khôn lớn, không chỉ lo việc làng mà còn phải chăm con gái.

Mới bốn mươi tuổi đầu mà tóc đã bạc trắng, nhìn mà đau lòng.

“Nhưng giờ dân làng ai cũng thấy con và thằng nhóc đó có tiếp xúc thân thể, sau này ai còn chịu cưới con nữa?”

Cha đau khổ vẩy tàn thuốc, trong giọng nói tràn đầy nỗi lo.

Lúc này, tôi chợt nhớ đến diễn biến kiếp trước — sau cao trào của phong trào thanh niên trí thức về nông thôn, chính phủ thông báo khôi phục kỳ thi đại học.

Khi đó đất nước vừa bước ra khỏi giai đoạn khó khăn, nhân tài khắp nơi nở rộ, là thời cơ tuyệt vời để đổi đời.

Nhưng quan trọng hơn cả không phải là điều đó…

Tôi chợt nghĩ đến những người sống trong chuồng bò – những người mà ai ai cũng tránh như tránh tà – rồi nảy ra một ý định.

Một thời gian nữa, phong trào trí thức về lại thành phố sẽ đến, kỷ nguyên mới cũng sắp bắt đầu. Những người ấy chính là những nhân vật lớn không dễ tiếp cận. Tôi phải nhân lúc này kết thân với họ.

Nghĩ vậy, tôi lập tức đứng dậy, đi về phía chuồng bò.

Vừa đến cửa, đã thấy một bóng lưng vạm vỡ đang chẻ củi.

Tề Kiến Nghiệp cởi trần, mồ hôi đầm đìa, nghe tiếng động ở cửa chuồng thì quay lại, vừa vặn chạm ánh mắt với tôi.

Chạm phải ánh nhìn nghi hoặc của anh, tôi có phần ngượng ngùng, vô thức chạm vào bím tóc tết trên vai, không biết phải mở lời thế nào.

“Tề Kiến Nghiệp, tôi…”

Chưa kịp nói xong, đã bị tiếng xôn xao ngoài cửa ngắt lời. Sắc mặt Tề Kiến Nghiệp lập tức thay đổi, nắm lấy tay tôi kéo ra phía sau chuồng bò.

“Cô đến chỗ này làm gì vậy? Nếu bị người ta phát hiện, cha cô lại bị phê bình đấu tố đấy.”

Anh vừa nói vừa đẩy tôi vào đường hầm sau chuồng bò. Nghe thấy có người vào, tôi không dám nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn chui vào đường hầm thoát ra ngoài.

Cửa chuồng bò đã bị người ta vây kín, ai ai cũng lộ vẻ tránh né, vào thời điểm này, chẳng ai muốn dây dưa gì với người trong chuồng bò cả.

Tôi không dám ở lại lâu, vội vàng chạy về nhà.

Trên đường về, lại tình cờ đụng phải Cảnh Thiệu Nguyên.

Hai hôm nay tôi không nhờ cha sắp việc nhẹ cho anh ta, nên anh ta phải cùng những trí thức khác ra đồng làm ruộng. Chỉ trong hai ngày, mặt mũi đã đen nhẻm vì nắng, suýt nữa tôi không nhận ra.

Anh ta thấy tôi thì hừ lạnh một tiếng, ngẩng cao đầu khinh khỉnh nhìn tôi.

“Tưởng cô kiên cường lắm chứ, mới mấy ngày đã quay lại tìm tôi rồi.”

Tôi bực mình đảo mắt, chẳng buồn đôi co, định vòng qua anh ta bỏ đi.

Thấy tôi không đoái hoài, Cảnh Thiệu Nguyên nhíu mày kéo tay tôi lại, mở miệng với giọng điệu ban ơn:

“Được rồi, giận vài hôm thế là đủ rồi đấy. Mau bảo cha cô sắp xếp cho tôi công việc ghi chép kho lương. Tôi không muốn ra đồng nữa, nắng nôi đen hết cả da rồi.”