Chương 7 - SỰ TRỞ LẠI CỦA NGƯỜI YÊU CŨ

 7

Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi thấy Thẩm Tư Ngôn đang ngồi cạnh giường. 

Anh ta yên lặng cúi đầu bên mép giường, quầng mắt thâm đen, trông như cả đêm không ngủ.  

Nhưng thì đã sao chứ? 

Một người vô tình như anh ta, dù có bố thí chút ấm áp, cũng không thể làm tôi cảm động.  

Tôi đưa tay khẽ chạm vào bụng mình, Thẩm Tư Ngôn giật mình tỉnh dậy, ánh mắt tôi bình thản chạm vào đôi mắt anh.  

Anh ta đặt tay lên tay tôi, không nói lời nào. Sau một hồi, tôi cất giọng: “Đứa bé… không còn nữa, đúng không?”  

Thẩm Tư Ngôn run bắn lên, một lúc sau mới khàn giọng đáp: “Xin lỗi, Thời Nguyệt.”  

“Sau này chúng ta sẽ lại có con mà.”  

Tôi rút tay khỏi tay anh ta, hít một hơi thật sâu, nói: “Sẽ không còn nữa đâu.”  

Thẩm Tư Ngôn vội vàng cắt ngang lời tôi: “Sao lại không thể chứ? Chờ em dưỡng lại sức khỏe, chúng ta sẽ sinh thêm một đứa nữa.”  

Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ ngồi dậy, nhìn anh ta luống cuống không thốt nên lời.  

Nỗi đau trên cơ thể vẫn từng đợt ập đến. Toàn thân đau nhức, tôi cố nén lại, nhẹ nhàng nói: “Thẩm Tư Ngôn, chúng ta ly hôn đi.”  

Sắc mặt Thẩm Tư Ngôn lập tức trầm xuống, anh ta miễn cưỡng nở một nụ cười: “Thời Nguyệt, đừng làm loạn nữa.”  

Anh ta định ôm lấy tôi, nhưng tôi nghiêng người tránh đi. Tôi lấy điện thoại mở tài khoản của Lâm Lăng ra, giơ màn hình trước mặt Thẩm Tư Ngôn, đọc từng chữ từng câu trong những tin nhắn ấy: “Người mà mình thích thời niên thiếu, dù bao năm trôi qua, chỉ cần anh ấy đứng đó cũng khiến trái tim rung động.”  

“Anh chỉ cần nói một câu xin lỗi, em sẽ chờ anh nơi ngàn dặm.”  

“A Ngôn, khi nào anh cưới em?”  

Chưa kịp kéo xuống trang kế tiếp, điện thoại của tôi đã bị Thẩm Tư Ngôn giật lấy. Bàn tay anh ta siết chặt, giọng nói run run: “Đừng như thế, Thời Nguyệt. Anh có thể giải thích.”  

Tôi lắc đầu: “Thẩm Tư Ngôn, tôi không cần anh giải thích.”  

“Tôi đã có đủ bằng chứng, nhưng tôi không muốn khiến mối tình mười năm này trở nên khó coi.”  

“Tôi sẽ gửi anh đơn ly hôn. Chúng ta hãy chia tay trong êm đẹp.”  

Thẩm Tư Ngôn đứng sững người tại chỗ, dường như vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì. Anh ta quỳ xuống bên giường, đôi tay siết chặt vai tôi: “Đừng rời xa anh, Thời Nguyệt.”  

Sức của anh ta rất mạnh, tôi không thoát ra được, chỉ đành thở dài nói nhỏ: “Buông tay, Thẩm Tư Ngôn, anh làm tôi đau.”  

Thẩm Tư Ngôn buông tay ra, nhưng vẫn đứng bất động bên giường. 

Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông mà mình đã yêu suốt mười năm, thậm chí còn vì anh ta mà từ bỏ cơ hội trở về thế giới của mình, bỗng nhiên cảm thấy xa lạ vô cùng.  

Dường như chàng trai năm ấy, người từng đỏ mặt hỏi tôi có muốn cùng anh ta đi đến  cuối đời hay không, đã mục nát hoàn toàn.  

Thẩm Tư Ngôn định nói gì đó nhưng bị tôi lạnh lùng cắt ngang: “Anh ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”  

Anh ta không nói gì, gật đầu rồi rời khỏi phòng. 

Ngực tôi nghẹn lại, như thể có thứ gì đó tan vỡ, không một tiếng động. Tôi cầm lại điện thoại, gọi cho cửa hàng thú cưng quen thuộc, dặn họ chăm sóc tốt cho Cửu Nguyệt vì tôi có việc đột xuất.  

Dù không có gia đình hay người yêu, ít nhất tôi vẫn còn Cửu Nguyệt.  

Chó sẽ không bao giờ lừa dối con người.  

 

  8

Từ ngày hôm ấy, mỗi ngày trong phòng bệnh của tôi đều xuất hiện một bó hoa cát cánh. Đó từng là loài hoa tôi thích nhất.  

Nhưng ý nghĩa của cát cánh là tình yêu chân thành và không thay đổi. Thế mà được gửi đến từ tay Thẩm Tư Ngôn, thật sự làm bẩn đi ý nghĩa thiêng liêng của loài hoa ấy.  

Những bác sĩ và y tá trước kia còn chê bai, dè bỉu tôi, giờ đây lại thay đổi thái độ. Họ bắt đầu thì thầm sau lưng: “Không biết cô Trần cho bác sĩ Thẩm uống bùa mê gì mà bỏ qua bác sĩ Lâm tốt thế, lại thích cô nàng mưu mô kia.”  

“Đúng thế, tôi thật tiếc cho bác sĩ Lâm.”  

“Nhưng nói thật, tôi cũng có chút ghen tị với cô ấy.”  

Những lời bàn tán nhanh chóng lắng xuống. Tôi biết chắc chắn Thẩm Tư Ngôn đã dặn dò họ điều gì.  

Nhưng nước đổ thì khó hốt.  

Vết thương có thể lành, nhưng sẹo mãi mãi còn đó.