Chương 4 - Sự Trở Lại Của Người Mẹ Khốn Khổ

Kiếp trước cũng vậy, có vợ xong là không thỏa mãn với đồng lương ít ỏi, bắt đầu lao vào cờ bạc.

Thua thì về moi tiền tôi, không đủ thì vay nặng lãi, lãi mẹ đẻ lãi con, cuối cùng thành món nợ khổng lồ.

Tôi chỉ đang khéo léo dẫn dắt, cho nó sớm bước vào con đường:

Cờ bạc → vay nóng → vỡ nợ mà thôi.

5

Tính theo ngày tháng, chắc giờ con dâu cả đã mang thai rồi.

Tôi đã trọng sinh được nửa năm, ngoài việc bắt thằng hai – kẻ nhẫn tâm hại chết tôi ở kiếp trước – phải trả giá,

Tôi còn muốn bù đắp cho nhà con cả và con út, đặc biệt là con dâu cả.

Chuyện này rất quan trọng.

Nếu không phải kiếp trước tôi quá tuyệt tình, thì nhà con cả cũng sẽ không dọn ra ở riêng, để rồi khi tôi nằm viện lại chẳng ai bên cạnh.

Hồi đó con dâu cả mang thai, cơ thể rất yếu, con cả lại thường đi công tác nên gửi vợ cho tôi chăm sóc.

Nó còn chủ động tăng tiền sinh hoạt lên 4000 tệ mỗi tháng, mong tôi đối xử tốt với vợ nó.

Con dâu cả chẳng bao giờ dám đòi hỏi gì, tôi nấu gì thì ăn nấy.

Có một hôm nó dè dặt nói: “Mẹ, con thật sự rất thèm ăn hải sản, mẹ có thể mua giúp con được không ạ?”

Chắc nó thèm mấy hôm rồi mới dám nói ra.

Trước kia con cả chưa bao giờ làm phiền tôi chuyện gì, tôi thì hết lòng vì thằng hai, ai khác nhờ gì tôi cũng lười, luôn nghĩ ai cũng nên tự lo, đừng làm phiền người khác.

“Trân à, con muốn ăn món hải sản nào vậy? Mẹ cũng không biết mua ở đâu nữa.”

“Mẹ, ngay cạnh tiệm trái cây mà mẹ hay mua đó ạ.”

“Ối, tiệm trái cây đó à, hehe, mẹ lú lẫn rồi, chẳng nhớ nổi chỗ đó nữa.”

Con dâu cả sững người – trước kia khi chị dâu nó mang thai, ngày nào cũng được tôi chiều chuộng, muốn ăn gì có ngay.

Nó không ngờ mình lại bị đối xử thế này.

Haiz…

“Trân à, con tự đi mua đi, có tiền chứ? Mẹ lớn tuổi rồi, lại đang thấy không khỏe, mẹ đi nằm một chút.”

Cuối cùng nó cũng tự đi mua, rồi được người quen đưa về.

“Chị à, con dâu chị đáng thương quá, tôi thấy nó ngồi bệt dưới đất nôn thốc nôn tháo, sắp ngất luôn ấy.

May mà tôi quen, chứ để bà bầu nằm giữa đường thì nguy hiểm quá.”

Tôi xấu hổ đến mức đỏ cả mặt, chỉ biết liên tục nói cảm ơn.

Chờ người ta đi rồi, tôi rót ly nước đưa cho con dâu cả: “Đỡ chưa con?”

“Dạ, con cảm ơn mẹ.”

“Đỡ rồi thì đi nấu món hải sản của con đi. Mẹ không biết làm, lỡ nấu dở rồi con lại không ăn thì uổng lắm.”

Con dâu cả nhìn tôi không thể tin nổi.

Còn tôi thì cũng không nhớ nổi khi đó mình đã nghĩ gì.

Chỉ nhớ lúc ấy tôi nghĩ phải rèn luyện con dâu…

Nhưng chuyện tệ hơn còn ở sau.

Con dâu cả nấu xong thì mệt đến mức ngã lăn ra phòng.

Tỉnh dậy thì dĩa hải sản mà nó mong mỏi đã bị thằng hai và cả nhà nó ăn sạch.

Từ đó con dâu cả hoàn toàn thất vọng, dứt khoát cắt đứt quan hệ với tôi.

Nghĩ tới đây, tôi lập tức ra chợ mua một con gà mái tơ, thêm ít hải sản, rồi tới nhà con cả.

“Mẹ tới chơi ạ? Mẹ mang nhiều đồ quá, có mệt không? Mau ngồi nghỉ chút đi mẹ!”

“Trân à, mẹ không mệt đâu. Nghe con cả nói con có thai được ba tháng rồi, mẹ mừng lắm.

Mẹ mang gà và hải sản cho con này. Con muốn ăn gì thì cứ nói, mẹ sẽ nấu cho.”

Nói xong, tôi đưa cho con dâu một phong bao lì xì.

Nó vội vàng từ chối, không chịu nhận.

Tôi nhớ lại kiếp trước, khi nó phải nằm viện dưỡng thai, hai vợ chồng gọi điện mượn tiền.

Tôi cứ nói mình không có, vì tôi còn phải dồn từng đồng lo cho thằng hai.

Cuối cùng hai đứa phải gọi khắp nơi, mượn được tiền từ đồng nghiệp mới kịp đóng viện phí.

Lần này, tôi kiên quyết nói:

“Trân à, con vất vả rồi. Số tiền này là tấm lòng của mẹ, con nhất định phải nhận.”

Tôi nhất định phải bù đắp và chuộc lại sai lầm của bản thân kiếp trước.

Nhìn ánh mắt con dâu cả rưng rưng, tôi thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Tôi không còn là người mẹ ích kỷ như kiếp trước nữa, ít ra ở kiếp này tôi xứng đáng với tình cảm của các con.

Cũng xem như là tôi đã trả lại phần nào ơn nghĩa kiếp trước, khi mình nằm viện không xu dính túi, còn tụi nó móc tiền ra lo cho tôi.

Tôi không biết con dâu cả đã nói với con cả rằng:

“Từ hôm mẹ gọi chúng ta về ăn cơm, em thấy mẹ như biến thành người khác vậy.

Không nhắc tới tiền nữa, còn hay chủ động đến thăm tụi mình.

Anh à, em nghĩ mẹ đã thay đổi rồi, mẹ thật sự thương tụi mình.

Anh đừng nói mẹ không thương anh nữa nhé, mẹ đối xử tốt với tụi mình lắm.”