Chương 1 - Sự Trở Lại Của Người Mẹ Khốn Khổ

Tôi tên là Trần Quế Phương, năm nay 60 tuổi, điều tôi tự hào nhất chính là đã sinh cho nhà họ Lý ba người con trai.

Người tôi thương nhất là đứa con trai thứ hai – nó đã tiêu sạch tiền dưỡng già của tôi, còn rút cả ống thở của tôi khi tôi bệnh nặng.

“Mày là đồ già khốn kiếp, tại mày mà vợ tao mới cãi nhau với tao, mày chết đi cho yên chuyện!”

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về ngày con trai thứ hai xin tiền mua nhà.

Nó quỳ xuống cầu xin tôi giúp: “Mẹ, mẹ thương con nhất mà, mua nhà cho con đi!”

Tôi lập tức tát cho nó một cái: “Vào tù mà ở đi!”

1

Tôi ngẩn ngơ cả một ngày trời, không dám tin mình đã trọng sinh.

Mãi đến khi tiếng đập cửa dồn dập vang lên trước cửa nhà, tôi mới sực tỉnh lại.

“Mẹ ơi, con là A Triều đây, mau mở cửa đi, con mang đồ ngon cho mẹ nè Người gõ cửa là đứa con trai thứ hai mà tôi thương nhất.

Ở làng họ Lý – nơi coi việc sinh con trai là sứ mệnh, tôi, Trần Quế Phương, vô cùng tự hào vì đã sinh liền ba người con trai.

Con cả là Lý Đạt, con thứ là Lý Triều, con út là Lý Thắng, giúp nhà họ Lý tôi nở mày nở mặt.

Khi sinh con thứ hai tôi bị khó sinh, vừa chào đời nó đã phải vào viện, tôi cảm thấy vô cùng day dứt, vì vậy luôn cưng chiều nó nhất, cái gì nó muốn tôi cũng cho.

Khi còn nghèo, tôi cắt bớt khẩu phần của ông Lý, chồng tôi, vẫn không đủ, nên còn bớt cả phần ăn của con cả và con út để dành cho con thứ hai.

Tôi từ nhỏ đã dạy con cả rằng phải thương em trai, nên khi bị bớt khẩu phần nó cũng không nói gì, rất hiểu chuyện.

Con út nhỏ hơn con cả ba tuổi, nhỏ hơn con thứ hai hai tuổi, đôi mắt đen láy ngơ ngác hỏi: “Mẹ ơi, sao trứng của con cũng phải cho anh hai ăn?”

“Con út à, anh hai con sức khỏe yếu, là lỗi tại mẹ không chăm sóc tốt khi mang thai, sinh ra đã phải vào viện, lúc đó gầy còm đen nhẻm, tim mẹ đau như dao cắt.”

Con út nghe xong gật đầu đầy nghiêm túc: “Mẹ ơi, con hiểu rồi, tụi con sẽ cùng nhau chăm sóc anh hai.” Lúc đó con út mới chỉ 6 tuổi.

Nhờ cả nhà “chăm sóc”, đứa con thứ hai từ thân hình gầy gò bắt đầu tròn trịa hơn.

Tính cách trong nhà cũng ngày càng cứng rắn, không nhường anh cũng chẳng nhường em, may mà vẫn còn chịu nghe tôi nói vài lời.

Tôi từng nghĩ, nó đúng là con tôi sinh ra, không uổng công tôi yêu thương nó đến vậy.

Dù tính khí thế nào, ít ra nó vẫn gọi tôi là mẹ, còn chịu nghe lời tôi khuyên.

Sau này khi nó cưới vợ, tôi rút tiền dưỡng già ra trả trước 50 triệu tệ để mua nhà trong cùng khu.

Căn nhà tổng giá 78 triệu, trả trước 50 triệu, tiền vay hằng tháng 800 tệ thì con dâu bảo sẽ lo.

Tôi hiểu, vì sợ anh cả và em út có ý kiến.

Dù gì con cả chỉ mua được nhà ở khu cũ bên cạnh, tiền cũng tự nó làm ra, tôi không giúp được gì, con cả đúng là độc lập và hiểu chuyện.

Nhưng không gần gũi bằng con thứ hai, lúc đó tôi còn có chút trách con cả, rõ ràng là nuôi như nhau, sao không thân thiết với mẹ như con thứ hai?

Giờ nghĩ lại, câu tôi nói với con cả nhiều nhất là: Con phải thương em trai, nó khổ, mẹ nợ nó, cả nhà mình phải bù đắp cho nó.

Vì thế con cả học xong cấp ba đã bỏ học đi làm thuê khắp nơi.

Sau này cưới vợ tôi cũng chỉ tặng một sợi dây chuyền vàng, chia nhà rồi cũng ít liên lạc, chỉ khi cần tiền tôi mới nhớ tới nó.

Dù vậy, kiếp trước khi tôi bệnh nặng, con cả vẫn đưa tôi một khoản tiền.

Tôi ngu muội lại lén đưa hết cho con thứ hai.

2

Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, tôi kéo tâm trí trở lại, nhìn vào lịch – chắc sắp tới lúc con thứ hai mở miệng “mượn” tiền rồi.

Vì sao lại là “mượn”?

Bởi con thứ hai đã mượn tôi không biết bao nhiêu lần, từ tiền lớn đến tiền nhỏ, chưa từng trả một xu.

Nhưng tôi cũng không để ý, vì đó là đứa con tôi thương nhất, của tôi cũng là của nó mà.

Nhưng chỉ có mình tôi nghĩ vậy, đến khi bị nó vắt cạn từng đồng, tôi đã bị đứa con vô ơn này nhẫn tâm vứt bỏ.

Tiền có thể cho mượn, nhưng lần này – phải viết giấy nợ!

Tôi điều chỉnh lại tâm trạng rồi mới đi mở cửa.

“Mẹ ơi, sao lâu vậy? Con đợi mệt lả rồi. Làm việc mệt chết được, mau rót ly nước cho con.”

Con thứ hai vừa bước vào đã đá giày ra, nằm phịch xuống ghế như xác rắn, mùi hôi từ tất lập tức tràn khắp phòng khách.

Tôi cau mày – nếu là trước kia, chắc tôi đã đau lòng lắm rồi.

Tôi để con trai đứng ngoài cửa mấy phút, mùi tất thối cũng chẳng ngửi thấy, chỉ biết cởi tất nó ra đem vào nhà vệ sinh giặt tay,

Rồi móc số tiền con cả và con út đưa cho tôi, lén dúi cho con thứ hai thêm chút đỉnh.

Con thứ làm bảo vệ ở xưởng của chú nó, cái công việc này là do tôi bỏ ra 20 ngàn, mua rượu ngon trà quý, nịnh bợ cười nói mới xin được cho nó.

Chú nó còn bảo: “Chị à, chị nhìn xem, A Triều vào làm bảo vệ là để ‘bảo vệ’ bọn tôi, sao giờ thành ra bọn tôi phải ‘chăm sóc’ nó thế này?”

Cũng vì tôi đã dúi tiền, nên sau này họ mới nhắm mắt làm ngơ chuyện nó đi trễ, về sớm, trốn làm, chơi game trong giờ.

Chứ không thì cái thằng ăn bám này – quần áo có người chuẩn bị, cơm bưng tận miệng – ai mà dám nhận vào làm?

Không có tôi, nó sớm ra đứng đầu đường xó chợ rồi.

“Tự mang giày vô đi, tất mốc meo thối rữa thế này, mấy ngày rồi không giặt hả?”

Con thứ hai hơi ngạc nhiên trước thái độ của tôi, nhưng tôi không thể giả bộ thêm nữa.

Kiếp trước tôi dốc hết lòng gan ruột, đổi lại chỉ là sự bạc bẽo nhẫn tâm – với con sói đội lốt người như nó, giờ không đánh nó là tôi đã quá nhân từ rồi.

“Mẹ bị gì vậy? Lại bị anh hai chọc tức hả?”

Trước kia tôi mù quáng, cứ than thở rằng con út không thân thiết, chỉ có con thứ hai là đứa con hiếu thảo nhất.

“Nè, mẹ xem này, đồ ngon mẹ thích nhất – thịt quay đấy. Con tan ca xong còn xếp hàng mua riêng cho mẹ đó, mau ăn thử đi.” Nó nói rồi đưa cho tôi túi thịt quay.

Tôi cúi đầu nhìn – toàn là mỡ trắng ngậy ngấy, còn có mùi lạ không rõ tên.

Nhìn phát biết liền là đồ để lâu, đâu có cái vẻ vàng óng thơm phức như lúc mới ra lò.

Kiếp trước nó cũng thường mang những thứ “đồ ngon” như vậy đến lừa tôi.

Tôi thì bị dỗ ngọt đến mừng rỡ, cứ tưởng là con thương mình thật lòng.

Cho rằng nó là đứa biết nghĩ, có cái gì ngon cũng nhớ đến mẹ, còn tin nó nói là tự đi xếp hàng mua về.

Lần nào cũng lấy nhân sâm Hàn Quốc, trái cây thượng hạng mà hai đứa con kia gửi cho tôi, đưa hết lại cho nó ăn.

Đổi lại, ở kiếp trước, khi tôi nằm bệnh liệt giường, ăn không nổi, chính nó đã bóp miệng tôi ra ép tôi ăn một bát cháo thiu.

Tôi không muốn ăn, tay run rẩy không đấu lại được sức lực một người lớn.

Tên súc sinh đó chẳng nhẹ tay chút nào, bấm đỏ cả khóe môi tôi, miệng vẫn gào lên:

“Bà già chết tiệt, không phải thương tôi nhất sao? Giờ thì chết luôn đi! Một xu cũng không còn, còn bắt tôi chăm nữa, lãng phí thời gian của tôi! Không có hàng xóm nhìn thấy, bà nghĩ tôi thèm đến hả? Vì bà mà vợ tôi cũng cãi nhau với tôi rồi, tôi xin bà, bà chết đi cho tôi nhờ được không?”

Ký ức kiếp trước như sóng dữ tràn về, tôi nhìn đứa con trai mà toàn thân run rẩy – không phải vì sợ, mà là vì giận.

Nhưng bây giờ chưa phải lúc ra tay, dễ dàng để nó nghèo khổ như vậy là quá nhẹ.

Kiếp trước tôi dạy không được nó, giờ phải để xã hội dạy cho nó biết làm người.

“Ồ, đây chẳng phải đồ thừa mày ăn không hết sao? Mùi ôi thiu bốc lên rõ rồi.”

Con thứ hai hiếm khi đỏ mặt, nhưng miệng vẫn không chịu thua: “Mẹ nói gì vậy chứ. Con biết mẹ thích ăn mà, con cũng đâu có tiền…”

“Hừ, có chuyện gì thì nói đi.”