Chương 1 - Sự Trả Thù Ngọt Ngào Của Nữ Sinh
Tôi quay lưng về phía hai người, không nói một lời, bắt đầu chơi trò ghép hình trên máy tính bảng.
Được lắm, đã chơi bẩn vậy thì đừng ai mong được yên thân!
“Chạy tí mà cũng ngất, em vô dụng đến mức này sao?”
Nhìn tôi yếu ớt nằm trên giường, anh trai mặt lạnh tanh, lông mày nhíu chặt.
Trước đây tôi tưởng anh là kiểu ngoài lạnh trong nóng, miệng độc nhưng lòng mềm.
Nhưng giờ đọc bình luận mới hiểu, thì ra Lục Vũ thật sự là trong ngoài như một ghét tôi tận xương.
“Tôi nghĩ thông rồi, dù sao cũng giảm không nổi, sau này tôi khỏi giảm nữa.”
Tôi lạnh nhạt nói xong, tăng tốc độ chơi game, anh ta lập tức vỗ mạnh một cái lên bàn.
“Em phản rồi à? Dựa vào đâu mà không giảm? Chẳng lẽ để anh nuôi em vô ích à?”
“Béo như vậy mà còn nằm đây lười biếng, anh thấy em chỉ đang giả vờ thôi! Tối nay vẫn như cũ, nhịn ăn đi chạy vòng!”
Thấy tôi hoàn toàn không đáp lại, anh ta nổi cơn muốn ra tay đánh tôi.
May mà bị người bạn thanh mai trúc mã dịu dàng như ngọc của tôi ngăn lại:
“Thi giữa kỳ toàn thành phố sắp đến, mọi người đang gồng mình học tập, Thanh Thanh dồn thời gian qua học hành một thời gian cũng là hợp lý.”
“Thôi đừng làm mất thời gian của cô ấy nữa, để cô ấy tranh thủ làm thêm vài đề bài.”
Tôi nhìn hai người họ, dồn hết sức lực để đè nén uất ức và thù hận trong lòng.
Một người là anh trai nuôi của tôi, được cha mẹ tôi nuôi nấng như con ruột, trở thành thiếu gia nổi bật nhất giới trẻ Bắc Kinh.
Một người là bạn thanh mai trúc mã, năm đó gia đình cậu ta phá sản, là tôi cầu xin cha mẹ giúp đỡ, mới cứu được cả nhà họ.
Vậy mà cuối cùng, họ vẫn chỉ dành tình cảm cho con nhỏ nhà nghèo mới xuất hiện kia.
Vì nó mà không tiếc liên thủ thiết kế hãm hại tôi.
“Tôi thật không ngờ, hai người lại đối xử với tôi ‘tốt’ đến thế.”
Tôi nghiến răng nói: “Đã vậy, tôi nhất định sẽ ‘báo đáp’ hai người thật đàng hoàng.”
Anh trai tôi hơi nhíu mày, còn trúc mã thì không phát hiện ra điểm gì bất thường, vẫn cười nói:
“Chuyện này là điều nên làm mà Thanh Thanh. Nhưng nếu em thấy áy náy quá thì… có thể đầu tư cho phi vụ làm ăn mới của nhà anh, ba mẹ anh đang thiếu vốn.”
Tôi đầu tư ông nội cậu à.
Tôi đá tung chăn, ôm máy tính bảng ra khỏi phòng.
Vừa đến lớp học, tôi đã nhìn thấy con nhỏ nhà nghèo mà tôi đã tài trợ suốt sáu năm Trần Tư Tư.
Giờ đây nó có gương mặt đẹp hoàn hảo, nổi bật giữa đám đông, đi đến đâu cũng được tung hô như nữ thần.
Nhưng rõ ràng ngày xưa, nó da ngăm, thấp lùn và béo mập, thường xuyên viết thư cho tôi nói rằng tôi là tấm gương của nó.
Năm đó, nó theo tôi thi đậu vào trường này, tôi thương nó một mình học xa vất vả.
Không chỉ thường xuyên mời nó về nhà chơi, còn giới thiệu tất cả bạn bè của tôi cho nó làm quen.
Trong đó có cả Giang Niên thanh mai trúc mã.
Nhưng dần dần, tôi càng ngày càng béo, thành tích càng ngày càng kém, những người từng ở bên tôi cũng lần lượt rời bỏ tôi để đi theo nó.
Lúc này, Trần Tư Tư giả vờ quan tâm đến gần, nắm tay tôi, nhưng khóe môi lại không ngừng cong lên:
“Thanh Thanh, cậu về rồi à, nghe nói cậu giảm cân đến ngất xỉu, bọn mình lo lắm đó.”
“Thật ra béo một chút cũng không sao, đừng quá để ý ngoại hình, điều quan trọng là nội tâm cơ mà.”
Câu nói vừa dứt, chưa kịp để tôi phản ứng, đã có người lạnh lùng châm chọc:
“Nội tâm? Vậy thì cô ta phải có nội tâm trước đã.
Người thì tệ, học hành thì kém, tướng mạo thế này đúng là ứng với câu ‘tâm sinh tướng’.”
“Tư Tư, cậu hiền quá đấy, cô ta chẳng coi cậu là bạn mà cậu còn luôn cười với loại người như vậy.”
“Lục Thanh cố sống cố chết giảm cân chẳng phải cũng vì giành Giang Niên với cậu à?
Nhưng tiếc là Giang Niên không mù, ai có mắt đều biết nên chọn ai.”
Trước đây, tôi từng vì tự ti với ngoại hình và thành tích mà luôn im lặng chịu đựng ác ý của người khác.
Nhưng lần này, tôi đập mạnh tay xuống bàn, tức giận hét lên:
“Ai tung tin đồn tôi giảm cân vì đàn ông? Rõ ràng người bị bắt nạt suốt là tôi, các người đừng có quá đáng!”
“Được rồi, mọi người đừng cãi nhau nữa.”
Trần Tư Tư bước ra giả bộ hòa giải:
“Thanh Thanh cũng có quyền theo đuổi người mình thích, con gái ai cũng đáng yêu mà.”
“Nhưng Thanh Thanh, mọi người không có ác ý đâu, cậu kích động thế là không đúng rồi, ảnh hưởng đến đoàn kết tập thể đấy.”
“Đoàn kết?”
Gân xanh trên trán tôi nổi lên. “Lúc các người bắt nạt tôi thì không thấy cần đoàn kết, giờ tôi phản kháng lại thì lại lấy cớ đó ra chỉ trích tôi?”
Đúng lúc chuông vào học vang lên, tôi siết chặt nắm đấm, lạnh lùng trở về chỗ ngồi.
“Đúng là bị điên, nó lên cơn gì vậy?”
Sách vở tôi bị học sinh đi ngang qua cố tình hất rơi xuống đất.
Tôi vừa cúi xuống định nhặt thì có người lập tức giẫm mạnh lên.
Tôi vội tránh, nhưng đầu lại va mạnh vào cạnh bàn.
Cơn đau buốt lan ra khắp đầu, tiếng cười nhạo ác ý vang lên bên tai.
Có nam sinh cố tình nói to cho tôi nghe: “Con mập chết tiệt mà cũng dám phản kháng à? Nó chỉ là con hề để chúng ta mua vui thôi!”
Tiết này là tiết tiếng Anh, vốn là môn yếu của tôi, tôi vẫn luôn chăm chỉ học.
Nhưng sau khi thấy bình luận, tôi đã thông suốt rồi tôi tuyệt đối không làm áo cưới cho kẻ hại tôi.
Tôi rút từ cặp bạn cùng bàn ra một quyển tiểu thuyết, cúi đầu đọc mê mải.
Trần Tư Tư đang ngắm mình trong gương, thấy tôi hành động khác thường thì cuống lên, ngồi không yên nữa.
“Thanh Thanh!”
Nhân lúc giáo viên quay lên bảng, nó khẽ nói với tôi:
“Cậu trước giờ chăm chỉ thế mà giờ lại như vậy, sắp thi rồi, cậu không muốn giành suất được tuyển thẳng à?”
“Tôi một là học dốt không có thực lực, hai là nhà giàu có đầy đường lui, tôi cần gì ép bản thân?”
Tôi cười lạnh, lật sách càng nhanh hơn.
“Một là tôi thành tích đội sổ, vốn không đủ năng lực. Hai là nhà tôi có tiền, đường nào cũng có lối đi riêng. Tôi việc gì phải tự ép mình?”
Nói xong, tôi lật sách nhanh hơn, trang này nối tiếp trang kia.
Cảm giác chống đối giữa ban ngày ban mặt đúng là sảng khoái không tả — huống hồ gì các thầy cô bộ môn từ lâu đã mặc định tôi là “ca bỏ”, không ai còn nhắc đến chuyện học hành với tôi nữa.
Một tiết học trôi qua tôi cày gần trăm chương tiểu thuyết, đến lúc chuông vang lên mà mắt vẫn đỏ hoe vì xúc động.
Tan học, tôi thẳng tiến ra khu thương mại ngoài cổng trường, vào một nhà hàng cao cấp, vừa xem phim vừa bắt đầu bữa tối một mình vô cùng thư thái.
Ăn uống no nê, tâm trạng thư sướng quay trở lại lớp, tôi bất ngờ phát hiện trên bàn mình là một chồng tài liệu tiếng Anh dày cộp.
“Thanh Thanh, tớ hiểu dạo này cậu áp lực lớn. Không sao đâu, tớ giúp cậu mua hết các bộ đề tiếng Anh đầy đủ nhất trên thị trường rồi.”
Trần Tư Tư mỉm cười, dịu dàng nói:
“Cũng chỉ hơn ba trăm tám mươi tệ thôi mà, nhưng cậu đừng quên chuyển thêm cho tớ phí chạy việc đấy nhé.”
Nói xong, cô ta vỗ tay phủi phủi định quay về chỗ tiếp tục trang điểm. Nhưng tôi không nói một lời, bê nguyên chồng sách, đặt lại thẳng lên bàn cô ta.
Trước ánh mắt sững sờ không thể tin nổi của cô ta, tôi lạnh nhạt lên tiếng:
“Tôi không nhờ cậu mua. Trả lại cho cậu.”
Trần Tư Tư chưa từng thấy tôi như hôm nay — liên tiếp làm những chuyện chẳng giống tôi chút nào.
Tay cô ta bắt đầu run rẩy.
“Hơn ba trăm tám mươi tệ đó! Tôi có lòng tốt mua giúp cậu, cậu biết rõ tôi không có tiền, bây giờ nói không cần là không cần sao?!”
Tôi nhìn thẳng vào cô ta, sắc mặt không chút biểu cảm:
“Đừng đem cái trò đạo đức giả ấy ra dọa tôi. Là cậu tự tiện mua, liên quan gì đến tôi?”
Trần Tư Tư nhất thời nghẹn lời. Nhưng rồi cô ta mặt dày đến mức nghẹn cũng không nhịn được, gào lên bằng giọng đầy oan ức:
“Tôi chẳng phải cũng vì lo cho cậu sao?! Cậu nhìn xem thành tích cậu giờ thành cái gì rồi! Tôi móc hết tiền ra giúp cậu, còn bị cậu đối xử thế này, cậu bảo tôi sống sao nổi! Làm gì có ai lại ăn hiếp người khác đến mức này chứ”
Càng nói, Trần Tư Tư càng cảm thấy mình oan ức đến cực điểm, lập tức bật khóc nức nở rồi gục đầu xuống bàn.
Cô ta còn ôm ngực, giả vờ như thở không ra hơi, dáng vẻ yếu đuối khiến người ta nhìn mà không khỏi xót xa.
Cả lớp lập tức náo loạn.
Một vài nam sinh thấy “nữ thần” của mình như thế thì lập tức lao lên, xắn tay áo, hùng hổ muốn xông vào đánh tôi:
“Lục Thanh, cậu đúng là vong ân phụ nghĩa! Cậu làm Sisi tức đến mức này, phải bồi thường tổn thương tinh thần cho cô ấy!”
“Tiền sinh hoạt tháng này của cô ấy, cậu lo hết đi!”
Tôi suýt nữa bật cười thành tiếng vì cái logic nực cười đó.
“Tôi có bảo cô ta mua sách cho tôi chắc? Cô ta ăn không đủ no thì có liên quan gì đến tôi?”
Ngay lúc đó “Sisi!”
Giang Niên không biết từ khi nào đã đứng ngay trước cửa lớp.
Ánh mắt hắn đảo qua hiện trường trong lớp, sắc mặt lập tức đen lại đến đáng sợ.
Chưa nói một lời, hắn đã xông thẳng vào lớp, mạnh mẽ gạt tôi sang một bên, bế bổng Trần Tư Tư đang “ngất ngây” trong lòng rồi sải bước chạy thẳng ra ngoài.
Trước khi đi còn có nam sinh hung hăng quay đầu lại chỉ tay vào tôi:
“Lục Thanh, lần này cậu xong rồi! Nếu Sisi kiểm tra mà xảy ra chuyện gì, tất cả là do cậu hại! Tụi này đều nhìn thấy đấy!”
Các bạn học thi nhau chỉ trích tôi ầm ĩ, nhưng chính điều đó lại nhắc tôi một chuyện quan trọng: tôi sợ bị vu oan. Thế là tôi cũng chạy theo sau bọn họ ra khỏi lớp.
Trong phòng y tế, Trần Tư Tư lúc này đang lim dim nằm trên giường, thấy tôi lấy máy tính bảng ra, tưởng rằng tôi bắt đầu học hành lại.
Nào ngờ, tôi mở ngay game xếp kẹo, tay lướt nhanh như gió.