Chương 17 - Mảnh Vỡ Tương Lai - Sự Trả Thù Đến Muộn

17

Giang Đình Nhu thật sự có thể vì yêu mà làm ra tất cả mọi chuyện.

Cô ta xây một căn hầm, thiết kế lên một bảo tàng tình yêu của cô ta và Cố Tiêu. Tất cả những kỷ vật có ý nghĩa đều được đặt ở trong đó, còn dùng hộp thủy tinh mà cất giữ.

Cô ta cũng rất thích dẫn những vị khách đến Giang trạch hoặc người hầu mới tới đi tham quan căn hầm đó. Nhìn thấy mọi người ngắm nhìn bảo tàng này vừa cảm khái trên đời này thế mà lại tồn tại một tình yêu hoàn mỹ như vậy, Giang Đình Nhu vô cùng hạnh phúc.

Tôi và Ngô Mạn đều từng vào căn hầm đó.

Trong đó có bộ trang phục mà Giang Đình Nhu đã mặc khi gặp Cố Tiêu lần đầu, có quyển số Cố Tiêu đã ghi đề cương giúp Giang Đình Nhu, có ảnh chụp chung của hai người trong ngày tốt nghiệp, có cả caravat mà Giang Đình Nhu đã đặt may riêng cho Cố Tiêu khi hắn tham dự hội nghị lần đầu tiên.

Chỉ có một món mà chúng tôi không biết đó là gì.

Đó là mảnh vỡ của một bình hoa với những hoa văn kiểu xưa.

Nhưng bây giờ, chúng tôi đều đã biết.

Ngô Mạn đã gọi điện đến cục cảnh sát rồi giao cho cảnh sát mảnh vỡ đó. Quả nhiên trên mảnh vỡ này có vết máu của Nhạc Nguyệt và dấu vân tay của Cố Tiêu.

Giang Đình Nhu thật sự rất ngu ngốc, cô ta vậy mà giữ lại vật chứng quan trọng như vậy, còn cho người khác tham quan.

Nhưng cô ta cũng rất thông minh. Cô ta giữ mảnh vỡ này nhiều năm chẳng qua chỉ để lỡ có một ngày nếu Cố Tiêu không cần cô ta nữa, cô ta sẽ dùng món đồ này mà ép hôn hắn.

Đáng tiếc, gốm sứ lưu truyền ngàn năm cuối cùng lại bị những con kiến gặm nhấm.

Tình yêu của cô ta và Cố Tiêu nát vụn, mà mảnh vỡ này đã trở thành cây đao chặt đứt tương lai sáng lạn mà Cố Tiêu mơ tưởng.