Chương 12 - Cuộc Chiến Tình Cảm - Sự Trả Thù Đến Muộn

12

Tin tức hôn lễ của Cố Tiêu và Giang Đình Nhu bị hoãn lại nhanh chóng lên hot search.

Dư luận ồn ào bàn tán, khắp nơi lan truyền tin tức hai người họ đã chia tay dẫn đến một loạt hiệu ứng dây chuyền.

Fan CP của Cố Tiêu và Mạc Tuyết Nhi chúc mừng không ngớt:

[Biết ngay mà, tôi đã nói Cố Tiêu và Giang Đình Nhu không phù hợp đâu.]

[Cố tổng và con gái của chúng ta là xứng đôi nhất, con gái ngoan, mama chờ con đưa Cố tổng về làm con rể của mama!]

Các cổ đông và chủ nợ của Giang gia bắt đầu tìm tới cửa.

Mấy năm nay tài sản của Giang gia đã suy giảm, nhưng bởi vì có được người con rể tương lai là Cố Tiêu nên các cổ đông và chủ nợ ít nhiều vẫn còn tin tưởng Giang gia – Bọn họ không sợ vị quý nhân là Cố Tiêu của giới khoa học kỹ thuật không trả nổi tiền.

Nhưng bây giờ Cố Tiêu có thể sẽ chia tay với Giang Đình Nhu, chủ nợ của Giang gia không ngồi yên được nữa, trực tiếp tới đập cửa đòi tiền.

Mà Giang Đình Nhu hiện tại không có tâm trạng để lo những chuyện này nữa.

Cô ta bị bệnh, còn bị bệnh rất nặng.

Vì một thời gian dài ăn uống sinh hoạt không điều độ, thân thể của cô ta gặp đủ mọi vấn đề.

Trong phòng bệnh, Giang Đình Nhu đang ôm chăn khóc, “A Tiêu sẽ không chia tay với tôi, hắn không thể làm như vậy…”

Ngô Mạn đứng ở một bên, trầm mặc làm tròn bổn phận của một quản gia.

Mối quan hệ của Cố Tiêu và Giang Đình Nhu đã rơi vào thời kỳ chiến tranh lạnh, hắn túc trực bên giường Cố phu nhân, tất cả mọi người đều khuyên hắn nên chia tay với Giang Đình Nhu.

Mặc dù Giang gia từng là cây đại thụ trên thương trường, nhưng gia tộc giàu có ấy bây giờ đã sắp chìm nghỉm, thậm chí còn có thể liên lụy tới Cố Tiêu.

Cố Tiêu gây dựng sự nghiệp nhiều năm, không kiêu không cuồng, nổi tiếng là bình tĩnh lý trí, tất cả mọi người đều cảm thấy hắn sẽ lựa chọn quyết định có lợi cho bản thân nhất.

Nhưng không hiểu vì sao, mặc dù hiện tại Cố Tiêu vô cùng thất vọng với Giang Đình Nhu, hắn cũng không chia tay với cô ta.

Ngô Mạn lặng lẽ nhắn tin cho tôi: [Làm sao đây? Tình cảm của Cố Tiêu với Giang Đình Nhu hình như còn sâu hơn chúng ta tưởng tượng.]

Tôi tự hỏi một hồi, trả lời cô ấy: [Nhân vật như Cố Tiêu, có thể ảnh hưởng tới quyết định của hắn, nhất định không phải là tình cảm.]

[Ý của cô là…]

[Tôi nghĩa trong tay Giang Đình Nhu có nhược điểm của Cố Tiêu.]

Mười phút sau, Ngô Mạn đi đến bên cạnh Giang Đình Nhu. Cô ấy giúp Giang Đình Nhu lau khô nước mắt, nhẹ nhàng khuyên, “Giang tiểu thư, trong tình yêu gặp chút mâu thuẫn là chuyện bình thường, chỉ cần gặp mặt nói chuyện rõ ràng là được.”

Giang Đình Nhu giận dữ hất tay Ngô Mạn ra, “Đương nhiên tôi biết! Nhưng hiện tại A Tiêu không muốn gặp tôi! Tôi gọi cho hắn hắn cũng không nghe máy!”

Ngô Mạn bị Giang Đình Nhu hất tay ra cũng không lo lắng, thanh âm vẫn nhất mực dịu dàng, “Tôi và trợ lý Lucy của Cố tổng có chút quen biết, ban nãy tôi đã hỏi cô ấy, cô ấy đồng ý sẽ hỗ trợ chuyển lời cho Cố tổng.”

Hai mắt Giang Đình Nhu lập tức sáng lên.

Ngô Mạn lại nắm tay Giang Đình Nhu, hướng dẫn từng bước, “Tiểu thư cẩn nhận nghĩ xem nên nói gì với Cố tổng, tốt nhất là khiến Cố tổng nghe xong sẽ tới ngay lập tức, nói cách khác…” Ngô Mạn rũ mắt, dáng vẻ một lòng lo nghĩ cho Giang Đình Nhu, “Nghe nói hôm nay Mạc Tuyết Nhi đã gửi thiệp mời cho Cố tổng, hình như Cố tổng còn định đồng ý…”

Giang Đình Nhu lập tức sốt ruột. Cô ta nói, “Cô giúp tôi nói với Lucy, chỉ cần chuyển lời lại hai chữ là được.”

Giây tiếp theo, Giang Đình Nhu nói ra hai chữ ấy.

Sống lưng Ngô Mạn lập tức căng cứng, ở góc độ mà Giang Đình Nhu không nhìn thấy, mấy đầu ngón tay của cô ấy run rẩy kịch liệt.

Hai chữ mà Giang Đình Nhu nói chính là, “Nhạc Nguyệt.”