Chương 3 - Sự Trả Thù Của Nữ Nhân Trọng Sinh

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

Thánh chỉ ban hôn ta và Thái tử cuối cùng cũng đến phủ Tể tướng.

Cha ta rất vui, bất kể là Triệu Yên Nhiên hay ta, đều là con gái của ông, đều có lợi cho sự nghiệp của ông.

Nhưng mẹ và Triệu Yên Nhiên lại rất không vui.

Tối hôm thánh chỉ hạ xuống, Triệu Yên Nhiên nổi cơn thịnh nộ rất lớn, mẹ ta giận dữ xông vào viện ta, giơ tay tát ta một cái.

Ta chặn tay bà ta lại, lặng lẽ hỏi: “Mẹ lại muốn đánh con sao?”

Ta không để ý đến vẻ mặt khó coi của bà ta, tiếp tục nói: “Nhưng giờ con là Thái tử phi do Bệ hạ đích thân sắc phong, người đánh con, chính là đang đánh vào mặt Hoàng gia. Con mà kiện lên trước mặt nhà vua, người mất mặt chỉ là Triệu phủ và người thôi.”

Bà ta càng giận hơn: “Ngươi đừng hòng lấy vị trí Thái tử phi ra làm oai làm quái! Nếu không phải nhờ tình nghĩa giữa ta và Hoàng hậu, một đứa nha đầu hoang dã không có lễ nghi như ngươi làm sao có cơ hội trèo lên bậc thang trời?”

Mẹ ta không thích ta, có lẽ vì ta không phải là đứa con gái trong lòng bà ấy.

Ta sinh ra bị một tên ăn mày nhặt được, hắn bán ta cho một gia đình nghèo không có con, gia đình đó rất nghèo, nuôi ta đến năm bốn tuổi. Sau đó họ có con ruột, không muốn nuôi ta nữa, lại vứt bỏ ta.

Ta không được đọc sách, không biết chữ, cũng không ai dạy ta quy tắc và lễ nghi làm người.

Ta như một cây cỏ dại, bị gió thổi mưa dầm, có được một bữa cơm no ta đã cảm kích trong lòng.

Thỉnh thoảng có người tốt bụng giúp đỡ, ví như vị thợ thêu kia, ví như quán cờ nhận nuôi ta, ta liền thấy mình đã đủ may mắn.

Nhưng dù ta có nơi nương thân, vẫn không thể thay đổi sự thật rằng ta là một đứa trẻ không được dạy dỗ.

Lúc đó, mẹ ta chắc đang ôm đứa con gái ngoan của bà ấy, hoàn toàn không biết những gì ta đã trải qua.

Ta nhìn chằm chằm vào bà ta hỏi: “Mẹ, người quên vì sao con lại là một đứa nha đầu hoang dã sao?”

Bà ta nhất thời nghẹn lời, nhưng vẫn cố chấp nói: “Đó là số mệnh của ngươi! Ngươi không thể trách Yên Nhiên!”

Ta cười mỉa: “Triệu Yên Nhiên là con gái được người trăm phương ngàn kế bảo bọc nuôi lớn, sao nàng ta lại không bằng một đứa nha đầu hoang dã như con, sao nàng ta lại không nắm bắt được cơ hội?”

Bà ta chỉ tay vào ta rất lâu, giọng run rẩy nói: “Đáng lẽ ta, đáng lẽ ta không nên rước ngươi vào cửa. Đáng lẽ ta không nên để lão gia tra xét chuyện này, làm hỏng tiền đồ của Yên Nhiên, ngươi đúng là một ngôi sao chổi!”

Trương ma ma không chịu nổi nữa, kéo bà ta lại nói: “Phu nhân, người bớt giận đi, có những lời nói ra rồi không thể thu lại được đâu! Phu nhân, chúng ta đi thôi!”

Lời nói đâm tim người của mẹ ta đâu chỉ có bấy nhiêu.

Ta sớm đã hiểu, bà ta trách ta bị nhận ra ở quán cờ, trách ta xuất hiện ở phủ Tể tướng, trách ta làm bảo bối Yên Nhiên của bà ta sợ hãi, bị người đời bàn tán.

Mẹ ta có lẽ thỉnh thoảng cũng nghĩ, đáng lẽ ta nên chết trên phố, bí mật này sẽ vĩnh viễn không bị bại lộ.

Tính cả những năm làm quỷ, ta đã sống hơn ba mươi tuổi rồi. Giờ đây sẽ không còn vì vài lời của mẹ ruột mà trằn trọc mất ngủ nữa.

Khi Bích Đào an ủi ta, ta ngược lại cười với nàng ấy: “Không sao đâu, trên đời này vốn có những bậc cha mẹ không yêu thương con cái.”

Gạt bỏ những cảm xúc vô dụng đó, ta một mặt lặng lẽ thưởng thức sự sụp đổ và nỗi buồn của Triệu Yên Nhiên và mẹ trong phủ, một mặt chờ đợi tin tức từ Hoàng cung.

7

Một tháng sau, Thái hậu lâm bệnh nặng, Hoàng thượng hạ lệnh chọn một nhóm nữ quyến quan gia ở độ tuổi thích hợp cùng Thái hậu đến Kỳ Vân Tự lễ Phật.

Lễ Phật ba năm.

Đây là một việc thoạt nhìn có vẻ vinh quang, nhưng thực chất lại gây khó khăn. Ba năm đối với người con gái quý giá biết bao, ba năm sau trở về kinh, tuổi đã lớn, khó mà bàn chuyện hôn nhân nữa.

Các phu nhân thương con gái trong kinh thành đa số đều không muốn con gái mình đi, kiếp trước mẹ ta cũng không cho Triệu Yên Nhiên đi.

Bà ta vốn muốn đẩy ta đi, nhưng cha ta nói ta đã có hôn ước với Thái tử thì nên ở lại phủ theo các ma ma học hỏi cách đối nhân xử thế sau khi kết hôn.

Vì vậy cả hai chúng ta đều không đi.

Nhưng ta nhớ, không lâu sau Thái hậu gặp thích khách ở Kỳ Vân Tự, chết ngay trong đêm tại chùa.

Ta nói với cha mẹ, ta muốn cùng Thái hậu đi lễ Phật.

Cha ta cau mày: “Nói bậy! Thái tử làm sao có thể đợi con ba năm?”

Mẹ lại vui mừng: “Hiếm khi con có tấm lòng này. Lão gia, ba năm sau Vị Nhiên cũng mới mười bảy tuổi thôi. Ta thấy cứ để Vị Nhiên đi theo, mài giũa cái tính hoang dã khó thuần này đi, sau này vào Hoàng gia cũng đỡ gây ra trò cười.”

Ta nói: “Cha, con ở kinh thành không có bạn bè, con nghĩ, nhân cơ hội này kết giao với các tiểu thư khác.”

Cha ta trầm tư rất lâu, ông không đa cảm như mẹ ta, ông luôn coi trọng những lợi ích thực tế.

Ta tiếp tục nói: “Con cũng muốn được diện kiến dung nhan của Thái hậu nương nương, nếu có thể lọt vào mắt xanh của Thái hậu thì đó cũng là niềm vui bất ngờ. Cách xử lý công việc, con cũng có thể nhân cơ hội này hỏi các ma ma trong cung.”

Mẹ ở bên cạnh xúi giục, rất lâu sau, cha mới đồng ý: “Ngày mai lên triều ta sẽ trình danh tính của con lên Bệ hạ.”

Được lời của cha, mẹ ta vui vẻ đến phòng Triệu Yên Nhiên, bảo nàng ta ăn mặc chỉnh tề, dẫn nàng ta vào cung tìm Hoàng hậu.

Ta biết, tìm Hoàng hậu là giả, tìm Thái tử là thật.

Bây giờ bà ta vẫn chưa từ bỏ việc đẩy Triệu Yên Nhiên đến bên Thái tử, dù không làm được Thái tử phi cũng phải để Triệu Yên Nhiên trở thành người trong lòng Thái tử.

Bà ta không bao giờ nghĩ đến việc này có làm ta khó xử hay không.

8

Ở Kỳ Vân Tự, ta kết giao với vài tiểu thư kinh thành, trong đó có vị thiên kim của Trấn Quốc tướng quân, người từng có xích mích với Triệu Yên Nhiên.

Nàng xinh đẹp, mang một khí chất anh dũng sắc sảo.

Nàng cũng không có sắc mặt tốt với ta, cau mày hỏi ta: “Ngươi là em gái ruột của Triệu Yên Nhiên?”

Có người nhắc nhở nàng: “Cũng là Thái tử phi tương lai.”

Nàng bớt đi vẻ kiêu ngạo, nhưng vẫn khinh thường ta.

“Thái tử phi tương lai, tuy ta có xích mích với tỷ tỷ ngươi nhưng nếu ngươi muốn lấy thân phận ra áp chế ta, cũng không được đâu. Ta không phải người dễ bắt nạt.”

Cha nàng dẫn binh đóng quân ở biên cương, hồi trẻ có danh hiệu Chiến thần, rất được Bệ hạ trọng dụng.

Ta cười: “Sở tiểu thư lo xa rồi. Ngày đó về ta đã bị cha mẹ trách phạt.”

Sở Khâm kinh ngạc: Tại sao lại trách phạt ngươi?”

“Triệu Yên Nhiên nói ta không giúp nàng ta, cha mẹ ta cho rằng ta không có tình nghĩa tỷ muội, phạt ta quỳ từ đường.”

Nàng đặt việc đang làm xuống, chống tay lên hông vẻ kinh ngạc: “Sao lại như vậy? Ngươi không làm gì mà cũng bị phạt? Cha mẹ ngươi lại thiên vị đến thế.”

Ta nói: “Sở tiểu thư đã giúp ta trút được cơn giận, ta cảm ơn ngươi.”

Ánh mắt nàng nhìn ta, thêm phần đồng cảm.

Quan hệ của ta và vài vị quý nữ ngày càng tốt, nhưng Thái hậu bên kia, vì cơ thể cần tĩnh dưỡng, ít khi gặp khách.

Cho đến một ngày trời đẹp, nắng rực rỡ, Thái hậu được ma ma trong cung đỡ ra ngoài đi dạo.

Đó là ngày bà ấy bị ám sát.

Nhóm quý nữ chúng ta hành lễ trước mặt bà ấy, ma ma giới thiệu xong, đến lượt ta, ma ma nói: “Vị này chính là Thái tử phi do Bệ hạ ban hôn, Nhị tiểu thư Triệu Vị Nhiên của phủ Tể tướng.”

Đôi mắt tinh tường của Thái hậu nhìn ta, không nói gì.

Ta quỳ xuống nói: “Thần nữ bái kiến Thái hậu nương nương, thần nữ muốn ở bên Thái hậu nói chuyện.”

Thái hậu vẫn không nói gì, nhưng lại ngầm cho phép ta đi theo bên cạnh.

Ma ma nói với ta: “Nương nương thích yên tĩnh, Nhị tiểu thư cứ yên lặng bầu bạn là được.”

Trong rừng sau, ta và ma ma đỡ Thái hậu đi phía trước, phía sau theo vài thị vệ. Bóng cây lờ mờ, bước chân ta nhẹ nhàng, nội tâm cảnh giác chưa từng có.

Rừng cây đột nhiên truyền đến tiếng mũi tên xé gió sắc bén, có thị vệ kinh hô: “Có thích khách, bảo vệ Thái hậu!”

Mắt thấy mũi tên sắp đâm vào Thái hậu, ta cắn răng chắn trước người bà ấy.

Máu tươi phun ra từ bụng, Thái hậu hoảng hốt, ta nắm tay bà ấy, trước khi ngất đi không quên nói: “Nương nương vô sự là tốt rồi.”

9

Tại Kỳ Vân Tự xảy ra một trận chiến máu tanh, là do tàn dư hoàng thất tiền triều hành thích. Mọi chuyện lắng xuống, thích khách bị bắt giữ, ta đã được băng bó, được sắp xếp ở trong phòng Thái hậu.

Ngô ma ma của cung thấy ta tỉnh lại, cười nói: “Nhị tiểu thư đừng cử động, nô tài đi báo cho Thái hậu.”

Một lát sau Ngô ma ma đỡ Thái hậu vào, Thái hậu vừa thấy ta liền thở dài một hơi.

“Con bé này, cũng quá lỗ mãng rồi.”

Ta nửa chống người ngồi dậy, khuôn mặt tái nhợt nở nụ cười: “Thần nữ thấy mũi tên bắn tới, liền lo lắng cho an nguy của Thái hậu nương nương, nương nương không bị thương là tốt rồi.”

Bà ấy từ ái vỗ tay ta: “Đứa trẻ ngoan, con có công, Ai gia sẽ trọng thưởng cho con.”

Thái hậu quay sang hỏi Ngô ma ma: “Tin tức Nhị tiểu thư bị thương đã thông báo đến phủ Tể tướng chưa? Sao vẫn chưa có ai đến thăm nom?”

Ngô ma ma nhìn ta, khẽ nói: “Đã thông báo rồi, Triệu phu nhân nói Đại tiểu thư cơ thể không khỏe, Triệu phu nhân phải chăm sóc Đại tiểu thư, không tiện đến.”

“Hồ đồ!” Thái hậu giận dữ quát: “Đây là con gái ruột của bà ấy, bà ấy lại lạnh lùng đến vậy! Từ Âm khi nào lại trở nên hồ đồ như thế!”

Ta đúng lúc rặn ra một giọt nước mắt: “Không dám giấu Thái hậu nương nương, lần đầu tiên thần nữ gặp người đã cảm thấy rất thân thiết, người rất giống với bậc trưởng bối trong lòng thần nữ, vì vậy không muốn người bị thương.”

Thái hậu đau lòng nói: “Đứa trẻ ngoan, đừng khóc, Ai gia sẽ làm chủ cho con.”

Sau ngày này, ta nghe nói mẹ ta và Triệu Yên Nhiên bị triệu vào Kỳ Vân Tự, quỳ trên đất bùn nửa ngày. Triệu Yên Nhiên giả vờ ngất xỉu, bị ma ma hất một thùng nước lạnh vào người cho tỉnh lại.

Cho đến tận tối, Thái hậu mới gọi hai người vào phòng, lại quỳ dưới đất, nghe Thái hậu huấn thị suốt đêm.

Sáng sớm ngày thứ hai, hai người không có kiệu, được người hầu dìu từng bước đi xuống núi.

Sau ngày hôm đó, thân thế của Triệu Yên Nhiên lan truyền trong giới quan lại kinh thành, chuyện mẹ ta thiên vị con gái giả cũng bị bàn tán. Hai người nhất thời trở thành trò cười bị mọi người lén lút chế giễu, xấu hổ vô cùng, ở lại trong phủ rất lâu không dám ra ngoài.

Ta vết thương đã lành hơn, liền xuống giường đi lại.

Trong viện truyền đến tiếng cười, đi đến gần xem, là Thái hậu và một người trẻ tuổi đang nấu trà cùng uống.

Người đó cũng nhìn sang, trên khuôn mặt tuấn tú còn vương nụ cười chưa tan, ánh mắt lưu chuyển, toát lên vẻ hào hoa phong nhã.

Là con trai út của Thái hậu và Tiên đế, Tiểu vương gia Lý Cảnh.

Ánh mắt đó, chuyện cũ kiếp trước, ùa về.

Nói ra thì, sau khi ta kết hôn với Lý Cảnh, tuy hắn vẫn hướng về Triệu Yên Nhiên nhưng đối xử với ta không tệ.

Chúng ta sống ở kinh thành, hắn giao quyền quản lý vương phủ cho ta, cũng rất tôn trọng ta.

Trong vương phủ không có thiếp, sau khi kết hôn hắn cũng không lưu luyến kỹ viện, thỉnh thoảng sẽ mua cho ta vài món đồ chơi nhỏ trên phố, chọc ta vui.

Ta nhớ khi ta mang thai đứa bé, hắn rất vui, nằm sấp trên bụng ta, cùng ta đoán là con trai hay con gái.

Hắn cũng giống ta, rất mong chờ đứa bé này.

Nhưng cũng chính hắn gián tiếp hại chết đứa bé này.

Điều ta hận nhất ở mẹ ruột và Triệu Yên Nhiên, chính là bọn họ đã trộm đi con ta, nhưng lại không đối xử tốt với nó.

Bọn họ coi nó như công cụ tranh sủng, nhưng lại chê bai nó là đứa bé sinh ra từ bụng ta.

Nhưng đứa bé lại tự nhiên yêu thương bọn họ, mặc kệ Triệu Yên Nhiên có ghét bỏ đến đâu, nó vẫn lấy lòng gọi nàng ta là mẹ.

Thái tử đột nhiên gặp chuyện, cục diện kinh thành thay đổi đột ngột, sau khi dẹp loạn Trấn An vương, trở ngại lớn nhất để tiểu vương gia lên ngôi Hoàng đế, chính là đứa bé đó.

Triệu Yên Nhiên dâng lên cho nó một ly rượu độc, nàng ta lạnh lùng nói: “Bổn cung sinh ra là để làm Hoàng hậu, Vương gia đã sớm yêu mến ta, là do cha ngươi cường thủ hào đoạt. Bây giờ ngươi không có căn cơ, dù có lên ngôi Hoàng đế cũng chỉ là một vị vua bù nhìn.”

“Ngươi không phải nói yêu ta nhất sao? Vì ta, bỏ đi cái mạng này, cũng coi như ngươi đã làm tròn hiếu đạo.”

Đứa bé nhìn Triệu Yên Nhiên, kinh ngạc, tuyệt vọng, cuối cùng cười không tiếng, cười rồi, nước mắt rơi đầy mặt.

Đứa con ngốc nghếch của ta, chết dưới tay người mẹ mà nó yêu nhất.

Hồn phách ta chứng kiến cảnh này, cứ tưởng trái tim vốn đã tan vỡ sẽ không còn đau nữa, nhưng ta vẫn đau đớn đến tận cùng vào khoảnh khắc đó.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)