Chương 2 - Sự Trả Thù Của Những Linh Hồn - Hệ Liệt Đêm Huyền Ảo
7
Khi tôi tỉnh dậy thì tôi đã nằm trong bệnh viện rồi.
Cú ngã này quá nặng khiến tôi bị gãy nhiều xương trên cơ thể và bị thương nặng ở mắt. Bác sĩ nói tôi cần được ghép giác mạc càng sớm càng tốt, nếu không tôi sẽ bị mù vĩnh viễn.
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ bị một con chó làm hại như thế này. Thật may mắn, tôi đã sớm được ghép giác mạc. Nếu không tôi sẽ bị mù mất!
"Quả báo, đây là quả báo!" Lý Quân buồn bã nói: "Lưu Cao, anh nghe em khuyên nhủ, đừng làm việc đó nữa!”
Nghĩ đến những gì tôi đã trải qua đêm đó, tôi cảm thấy hơi bất an. Nhưng ở lại bệnh viện quá lâu, tôi đã phải tiêu tốn rất nhiều tiền , nên tôi đã bỏ ý định đóng cửa quán.
Vì vậy, khi cơ thể gần như bình phục, tôi lại mở quán thịt chó bất chấp sự phản đối của vợ. Để thu hút sự nổi tiếng, chúng tôi cũng tổ chức một số hoạt động quảng cáo. Nhờ sự nỗ lực của tôi mà quán thịt chó đã trở lại thịnh vượng như xưa...
Sáng nay tôi thức dậy và đi tắm. Khi tôi ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy một con chó trong gương, con chó husky đó nhìn chằm chằm vào đôi mắt to màu xanh và lao về phía tôi một cách hung hãn…
Tôi giật mình suýt ngã vào bồn tắm. Khi tôi nhìn lại thì chẳng có gì ở đó cả. Tôi chạm vào trái tim đang đập thình thịch của mình và tự hỏi liệu mình có bị choáng váng không.
8
Kể từ ngày đó, tôi bắt đầu gặp ác mộng. Trong giấc mơ, tôi biến thành một con chó, một con chó thịt bị nhốt trong lồng sắt, với mủ mắt dày đặc và những con rận ghê tởm bò trên lông.
Chứng kiến những “người tương tự” xung quanh mình lần lượt bị giết đi một cách dã man, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng thấm tận xương tủy như đã trở thành hiện thực. Mỗi lần tỉnh dậy sau giấc mơ, tôi toàn thân run rẩy , đổ mồ hôi.
Tôi luôn giữ bí mật với Lý Quân vì tôi không muốn nghe những lời cằn nhằn của cô ấy.
Đêm đó, tôi lại mơ thấy giấc mơ ấy. Trong giấc mơ, con dao của người đồ tể cuối cùng cũng vung vào tôi. "Lưu Cao" cười hung ác, kéo tôi ra khỏi lồng, giơ thanh sắt trong tay lên và đánh liên tục vào đầu tôi. Tôi nghe thấy tiếng hộp sọ của mình vỡ ra…và bên cạnh tôi là một nồi nước đang sôi. Nếu không có gì khác, tôi sẽ sớm trở thành món ngon trên bàn ăn.
Khi con dao vung về phía tôi, tôi cuối cùng cũng tỉnh dậy. Nhưng vừa mở mắt ra, tôi lại nhìn thấy con chó husky đang ngồi xổm trước giường, hung hãn nhìn tôi, bụng đầy máu, kéo lê bộ ruột trắng ởn....
Những nỗi sợ hãi lặp đi lặp lại làm dây thần kinh của tôi như đứt phựt, tôi bật dậy la hét, chộp lấy chiếc gối và ném nó đi.
"Có chuyện gì vậy?" Lý Quân cũng đã tỉnh dậy.
"Con chó, anh lại nhìn thấy con chó đó!" Tôi chỉ vào chiếc giường.
Lý Quân cau mày, đi tới nhặt cái gối lên: “Anh nằm mơ à, con chó ở đâu ra. "
Con chó ở ngay trước mặt cô nhưng cô không thể nhìn thấy nó.
Tôi biết, đây là con quỷ bên trong tôi.
9
Sau đó, tôi thường xuyên nhìn thấy nó.
Trong gương, trong góc, trong tủ, trong ngăn kéo... Ngay cả khi tôi mở nắp cốc và uống một ngụm nước, tôi vẫn có thể thấy nó đang nhìn chằm chằm vào tôi từ bên trong.
Đêm đến, tôi liên tục gặp ác mộng. Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy, tôi sẽ kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần. Mỗi sáng thức dậy, tôi cảm thấy rất mệt mỏi, như thể phải di chuyển những viên gạch suốt đêm không ngừng nghỉ.
"Gần đây thân thể của anh không tốt, anh bị bệnh sao? Nghỉ ngơi mấy ngày, em cùng anh đi bệnh viện kiểm tra." Lý Quân lo lắng nói.
"Nghỉ ngơi? Em có biết nếu đóng cửa một ngày anh sẽ mất được bao nhiêu tiền không?"
"Tiền, tiền, tiền, anh chỉ quan tâm đến tiền mà thôi! Thân thể bệnh tật, nhiều tiền có ích lợi gì? Lưu Cao, nghe em nói..."
"Anh không có thời gian để nghe những lời vô nghĩa của em!"
Tôi gạt tay cô ấy và bỏ đi.
Tất nhiên tôi biết mình bị bệnh, và bệnh của tôi là tâm bệnh.
Căn bệnh này không thể được chữa khỏi bởi các bác sĩ bình thường.
10
Đêm đó, tôi nhìn thấy con husky.
Tôi bình tĩnh mở gối và lấy con dao giấu ở đó ra. Có lẽ chỉ có giết nó mới có thể cứu được!
Nó như nhìn thấu tâm trí tôi, nó quay người bỏ chạy, giống như hôm đó tôi cầm dao đuổi theo nó…
Lần này tuyệt đối không thể bỏ qua!
Vô tình, tôi đến vùng ngoại ô hoang vắng, trước một gò đất cao, nó biến mất. Tôi bước tới và thấy đó là một ngôi mộ. Trước mộ có một tấm bia, trên đó có khắc mấy chữ lớn: Mộ của chú chó Lightning yêu quý.
Nhìn lại bức ảnh đi, đúng là con husky chết tiệt đó...
Ôi chúa ơi, tôi thực sự đã đến nghĩa địa nơi chôn nó!
Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến tôi dựng tóc gáy.
Tôi quay người bỏ chạy xuống núi trong cơn hoảng loạn và vấp phải một hòn đá...
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở về nhà, nằm trên chiếc giường quen thuộc đó, có Lý Quân ngồi bên cạnh.
Lý Quân nói với tôi rằng cô ấy đã tìm thấy tôi ở nghĩa trang và mang tôi về.
"Em đang theo dõi anh à?" Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Đã hơn một lần rồi.” Cô thở dài, “Lưu Cao, có lẽ em biết nhiều hơn anh…”
11
Lý Quân cho biết, gần đây tôi mắc chứng mộng du.
Tôi thường thức dậy vào ban đêm, bàng hoàng đi ngang qua phòng khách, mở cửa, đi ra ngoài và biến mất trong bóng tối.
Điều khiến cô ấy kinh hoàng hơn nữa là tôi khoác một tấm da chó lên người, đứng bằng bốn chân và bước đi như một con chó, trong đêm, đôi mắt tôi tỏa ra ánh sáng huỳnh quang khủng khiếp, hung dữ và tàn ác…
Lý Quân rất sợ hãi, nhưng vì tò mò nên cô ấy đã gon hết can đảm đi theo tôi. Nhưng tôi chạy rất nhanh và biến mất trong chớp mắt.
Khi trở về, người đầy bụi và mệt mỏi, tôi cởi da chó, vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo rồi lên giường ngủ tiếp. Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi không nhớ gì về đêm qua.
Tối nay cô ấy lại theo tôi, cũng như lần trước, cô ấy theo tôi một lúc rồi lạc mất. Nhưng lần này đã lâu rồi tôi không quay lại. Cô ấy rất lo lắng và tìm kiếm tôi theo hướng tôi đã biến mất. Cuối cùng, tôi được tìm thấy bất tỉnh tại nghĩa trang đó.
“Lý Quân, chuyện này có thật không?” Tôi do dự, “Em bịa chuyện để ngăn cản anh mở quán thịt chó à?”
“Nếu anh không tin thì để em cho anh xem video.” Lý Quân nhấc máy.
Trong video, tôi lặng lẽ ra khỏi giường, lấy tấm da chó ra và mặc vào, đúng như lời Lý Quân nói, tôi bò ra bằng bốn chân, tay chân phối hợp rất ăn ý, thật giống một con chó...
Tôi choáng váng!
Nếu không có video chứng minh thì tôi sẽ không bao giờ tin đó là mình!