Chương 4 - Sự Trả Thù Của Người Từng Bị Bỏ Rơi

Vừa rẽ vào cầu thang, phía sau truyền đến giọng nói trầm đục của Giang Chi Hoài.

“Hứa Thức Sơ, em tưởng Thẩm Vọng Tân tốt hơn tôi được bao nhiêu sao?”

Tôi bực mình hét ngược lại:

“Anh ấy bền hơn anh.”

Nói xong, tôi phớt lờ vẻ mặt tối sầm của Giang Chi Hoài, phóng thẳng xuống tầng dưới.

Và rồi—

Tôi nhìn thấy Thẩm Vọng Tân đang đứng ngay bậc thang.

Khí thế hùng hổ vừa rồi bốc hơi sạch.

Chết thật…

Không phải anh ấy nghe thấy hết rồi chứ?

Thẩm Vọng Tân lướt mắt nhìn tôi, nhàn nhạt nói:

“Lên xe đi.”

Hoàn toàn khác với bộ dạng dịu dàng tối qua khi dỗ dành tôi.

Tôi rụt rè đi theo sau anh ấy, gần đến xe, khẽ kéo lấy áo khoác anh.

Anh dừng bước, nghiêng đầu nhìn tôi.

“Sao thế?”

“Lúc nãy tôi không có ý đó.”

“Hử?”

Tôi lí nhí nói:

“Tôi chỉ muốn chọc tức anh ta thôi…”

“Tôi không bận tâm.”

Nhớ lại chuyện tối qua mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Dù chưa đi đến bước cuối cùng, nhưng ít nhiều gì… cũng xem như có hiểu biết nhất định.

Không thể coi là… nói dối hoàn toàn.

Ngược lại, Thẩm Vọng Tân vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì, tiếp tục xử lý công việc.

Công tư phân minh, rạch ròi rõ ràng.

Tôi lén liếc nhìn anh ấy, rồi gửi tin nhắn cho bạn thân.

“Cậu nói xem, kiểu người hôn xong mà không muốn chịu trách nhiệm thì sẽ thế nào?”

“Lạnh lùng, giữ khoảng cách, tránh nhắc đến chuyện đó chứ sao.”

Bạn tôi dè dặt hỏi:

“Thẩm Vọng Tân hôn cậu rồi?”

“Ừm…”

“Chưa tiến thêm bước nào à?”

“Còn chưa kịp, đã bị thư ký gọi đi rồi…”

Bạn tôi suy nghĩ một lúc, rồi đề nghị:

“Hay là thử lại lần nữa? Chuyện gì làm lần đầu thì ngượng, lần sau sẽ quen thôi.”

Tôi còn đang chìm trong suy tính của bản thân, thì đột nhiên bị câu nói của Thẩm Vọng Tân làm giật mình.

“Lịch trình có thay đổi, tối nay có muốn đi ăn tối cùng tôi không?”

Tôi sững lại, hơi chột dạ nhìn anh ấy.

“Ồ… Được thôi.”

“Tan làm tôi đến đón em.”

9

Bữa tối là một buổi tiệc xã giao trong giới kinh doanh.

Được tổ chức tại một nhà hàng riêng yên tĩnh và sang trọng.

Khoảng bảy tám người, đều là người trong ngành.

Cho phép đưa người thân đi cùng.

Không ngờ, Giang Chi Hoài và Lâm San cũng có mặt.

Vừa thấy Thẩm Vọng Tân bước vào, mọi người liền đứng dậy, chào hỏi niềm nở.

“Tổng giám đốc Thẩm, cuối cùng cũng cho chúng tôi gặp mặt vị hôn thê thần bí rồi.”

Chỉ có Giang Chi Hoài vẫn ngồi yên, lạnh lùng nhìn tôi bước vào cùng Thẩm Vọng Tân.

Bên cạnh anh ta, Lâm San cũng không khá hơn, sắc mặt đầy khó coi.

Ánh mắt hai người đàn ông giao nhau trong không trung.

Chỉ thoáng qua thôi, nhưng tôi có thể cảm nhận được tia lửa đang bắn ra.

Ngay sau đó, khóe môi Thẩm Vọng Tân nhếch lên, thản nhiên nói:

“Đúng vậy, theo đuổi rất lâu, cuối cùng cũng được như ý nguyện.”

Nhóm người lập tức xôn xao.

“Chà chà, bảo sao bao năm nay không thấy anh có ai bên cạnh, hóa ra là trong lòng đã có người rồi!”

Anh ấy bình tĩnh đáp:

“Ừ, đã thích từ thời còn đi học.”

Giọng điệu thẳng thắn đến mức, anh ấy không hề chớp mắt khi nói ra điều đó.

Vừa dứt lời, anh ấy kéo tay tôi, ngồi xuống ngay đối diện Giang Chi Hoài.

Giang Chi Hoài cười lạnh một tiếng.

“Vậy sao lúc còn đi học hai người không ở bên nhau? Có phải là vì người ta không thích cậu không?”

Câu nói đầy khiêu khích này làm bầu không khí thoáng chốc trở nên căng thẳng.

Mọi người đều im lặng, chờ xem tôi sẽ phản ứng thế nào.

Tôi ngại ngùng gãi đầu.

“Hồi đi học, mắt tôi có chút vấn đề, thị lực không tốt lắm…”

“À à, là đi chữa mắt sao?”

Mọi người lập tức gật gù.

“Chuyện mắt mũi quan trọng lắm, đúng là phải tìm bác sĩ giỏi để chữa.”

Thẩm Vọng Tân bật cười.

Mà Giang Chi Hoài, thì mặt tối sầm lại.

Rất nhanh, câu chuyện chuyển hướng sang chủ đề công việc.

Không ít người nâng ly mời rượu Thẩm Vọng Tân.

Nhưng hiếm ai có thể khiến anh ấy uống một giọt nào.

Cho đến khi một ông chủ nhỏ, lúc chúc rượu vô tình nói:

“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”

Thẩm Vọng Tân đột nhiên nâng ly.

“Cảm ơn.”

Trong chốc lát, tất cả mọi người như được mở mang trí tuệ câu chuyện xã giao đến cuối cùng đều đi kèm một lời chúc phúc.

Thẩm Vọng Tân không từ chối bất kỳ ly rượu nào.

Thấy anh ấy càng uống càng nhiều, tôi lén kéo tay áo anh.

“Này, uống ít lại đi.”

Anh ấy cúi mắt nhìn tôi, ánh mắt chăm chú.

Nhìn chằm chằm đến mức khiến tôi hơi ngượng.

Mãi sau, anh mới nói:

“Xin lỗi, tối nay tôi không uống nữa, người nhà không vui rồi.”

Tiếng cười vang khắp bàn tiệc, bầu không khí càng thêm sôi nổi.

Có vẻ tâm trạng Thẩm Vọng Tân cũng khá tốt, anh cúi đầu, bắt đầu bóc tôm cho tôi.

Đôi tay đẹp đẽ ấy dính đầy lớp nước sốt cam đỏ.

Chỉ vài động tác đơn giản, một con tôm bóc vỏ hoàn chỉnh đã nằm gọn trong bát tôi.

“Nhiều quá, tôi ăn không hết đâu.”

“Ừm.”

Anh ấy không nói gì thêm.

Tôi lấy khăn ướt, cẩn thận lau tay cho anh.

Anh ấy uống hơi nhiều rồi.

Ánh mắt vốn trong trẻo nay dường như phủ một tầng sương mờ.

Bàn tay nắm lấy tôi, bất động, như đang thất thần suy nghĩ gì đó.

Đột nhiên, Lâm San lên tiếng.

“Này, chúng tôi với Tiểu Sơ đều là bạn học đấy.”

“Thật sao?”

Sự chú ý của mọi người lập tức đổ dồn về phía tôi.

Hiển nhiên, ai nấy đều rất tò mò về quá khứ của chúng tôi.

Lâm San cười nói:

“Tiểu Sơ xinh lắm, hồi đi học bên cạnh lúc nào cũng có đàn ông vây quanh.”

“Quan hệ tốt, vào hội sinh viên, thầy cô cũng thích cô ấy lắm. Có tài liệu nào, hoạt động ngoại khóa gì, đều ưu tiên cho cô ấy hết.”

“Cô ấy rất xuất sắc.”

Câu cuối cùng rõ ràng mang theo ý châm chọc.

Nhất là khi Thẩm Vọng Tân không lên tiếng phản bác, khiến đám đông vô thức hình thành một suy nghĩ mặc định.

“Hứa tiểu thư xinh đẹp như vậy, cũng bình thường thôi.”

Có người nâng ly, cười nói.

“Bây giờ cô làm việc ở công ty tổng giám đốc Thẩm sao?”

Nụ cười trên mặt tôi nhạt đi.

“Không.”

“Vậy cô đang làm ở đâu?”

Tôi nhìn thẳng vào Lâm San, khẽ cười.

“Rongxing, bộ phận nghiên cứu và phát triển sản phẩm.”

Vừa dứt lời, cả bàn tiệc đột nhiên im bặt.

Sắc mặt Lâm San lập tức thay đổi.

“Ý cô là… công ty đã niêm yết trên sàn chứng khoán Mỹ? Công ty chuyên về robot đó sao?”

“Ừm.”

“Hệ thống điều khiển cánh tay máy của họ mạnh lắm đấy.”

Trong bàn tiệc không thiếu người am hiểu, lập tức bàn luận sôi nổi.

Lâm San cố nặn ra một nụ cười.

“Tiểu Sơ, tôi nhớ không lầm thì chuyên ngành của cô không phải lĩnh vực này đúng không?”

Tôi cong môi cười nhẹ.

“Đúng rồi, hồi đại học tôi học song bằng, sau đó thi cao học trái ngành. Có lẽ cậu chưa biết.”

Đám doanh nhân xung quanh bắt đầu sáng mắt.

“Trời ạ, ban đầu tôi còn nghĩ Hứa tiểu thư chỉ dựa vào nhan sắc, hóa ra thực lực lại mạnh đến vậy!”

“Đúng thế, dù sao cũng được các thầy cô dồn hết tài nguyên để đào tạo. Nếu không có tiềm năng, sao họ lại nâng đỡ cô ấy?”

Lâm San cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nét mặt đã cứng đờ.

Một vị doanh nhân vung tay, cười nói:

“Lâm tiểu thư, cô chưa biết rồi. Rongxing không cần biết cô từng tham gia bao nhiêu hoạt động thực tế đâu. Điều họ quan tâm là thành quả nghiên cứu. Không có đầu óc, chẳng ai làm được đâu. Huống chi, nếu không có năng lực, tại sao trường học lại ưu tiên cô ấy? Đương nhiên là vì cô ấy xứng đáng!”

Câu nói chỉ là lời xã giao, nhưng vô tình chọc trúng nỗi đau của Lâm San.

Mặt cô ta sa sầm, không nói thêm câu nào.

Nửa sau bữa tiệc, chủ đề câu chuyện bất giác biến thành một buổi giới thiệu sản phẩm của Rongxing.

Đến khi kết thúc, đã gần mười giờ tối.

Vừa ra khỏi cửa, tôi nghe thấy Giang Chi Hoài gọi mình từ phía sau.

“Hứa Thức Sơ, công ty của em…”

Tôi lập tức hiểu ngay ý của anh ta, khẽ nhíu mày, cố tình nói:

“Xin lỗi nhé, công ty chúng tôi cũng có tiêu chí chọn khách hàng.”

“Đối với những người chỉ vì hai mươi nghìn mà muốn cả nhà người ta mất mạng, chúng tôi không hợp tác đâu.”

Vừa dứt lời, Thẩm Vọng Tân bật cười thành tiếng.

Tôi kéo tay anh ấy, không thèm ngoái đầu lại, rời đi.