Chương 2 - Sự Trả Thù Của Người Mẹ

Đúng lúc đó, Kiều Thiên Vũ đi chợ về, thấy tôi và Ôn Niệm Niệm đều đang cười, liền hỏi:

“Có chuyện gì vui vậy?”

Ôn Niệm Niệm lập tức chạy tới xách giúp túi, tươi cười rạng rỡ: “Anh Thiên Vũ, tổng giám đốc An nói sẽ lui về, chuyển giao công ty cho Duệ Duệ đó.”

Kiều Thiên Vũ cũng mừng rỡ: “Thật sao?”

Hai người họ cười tươi như hoa, trong mắt không chút che giấu sự tham lam.

Kiếp trước, lúc họ nghe tin này, cũng có dáng vẻ như thế.

Khi đó, tôi lại ngây thơ tưởng họ thật lòng vui mừng cho Duệ Duệ.

Ai ngờ bầy sói ẩn nấp nhiều năm, cuối cùng cũng lộ nanh vuốt.

Tôi đặt tách trà xuống bàn, hơi mạnh tay một chút, khiến hai người họ mới hoàn hồn.

Kiều Thiên Vũ cười gượng vài tiếng, bước đến nắm tay tôi, giọng thân mật:

“Vợ à, em tốt với Duệ Duệ thật đấy.”

Tôi cong môi cười: “Anh nói thế là sao, Duệ Duệ là con em, em không tốt với nó thì tốt với ai?”

Ôn Niệm Niệm che miệng cười duyên: “Đúng vậy anh Thiên Vũ, Duệ Duệ là con của tổng giám đốc An, chị ấy thương cũng là lẽ đương nhiên.”

Tôi khẽ ngẩng đầu, ra vẻ lo lắng: “Chỉ là Duệ Duệ mới tốt nghiệp, sợ chưa đủ khả năng tiếp quản công ty, hay là… để tôi suy nghĩ thêm?”

Nói dứt câu, sắc mặt hai người họ lập tức thay đổi.

Ôn Niệm Niệm vội vàng nói: “Không đâu ạ, tổng giám đốc An yên tâm, đến lúc đó em sẽ tận tâm tận lực giúp Duệ Duệ, cậu ấy nhất định sẽ quản lý công ty rất tốt.”

Kiều Thiên Vũ cũng cuống quýt: “Vợ à, em quên rồi sao? Duệ Duệ học tài chính quản lý mà, hơn nữa có trợ lý Ôn giúp đỡ, nhất định không vấn đề gì.”

Tôi tỏ vẻ lưỡng lự, Kiều Thiên Vũ vội kéo tay tôi, nài nỉ: “Bao năm nay, vợ chồng mình hầu như chưa có thời gian bên nhau. Giờ Duệ Duệ lớn rồi, em cũng nên nghỉ ngơi một chút, bù đắp cho anh.”

Tôi nhíu mày: “Thôi để em suy nghĩ thêm.”

Ôn Niệm Niệm tức đến nghiến răng, định lên tiếng thì bị Kiều Thiên Vũ chặn lại:

“Không sao đâu vợ à, em quyết thế nào anh cũng ủng hộ.”

Ôn Niệm Niệm không cam lòng, nhưng cũng không dám nói gì.

Cô ta đứng dậy, hậm hực đi về phía Nhị Cẩu Tử, giơ tay tát mấy cái.

Tiếng thét thảm thiết vang lên.

“Mẹ ơi con sai rồi, đừng đánh con nữa!”

Ôn Niệm Niệm liếc tôi một cái, miệng chửi rủa: “Đồ con hoang! Phế vật! Bảo mày ngoan ngoãn mà không nghe hả? Sủa cái gì ở đây!”

Dứt lời, cô ta cầm bình hoa bên cạnh, đập thẳng vào đầu Nhị Cẩu Tử.

Máu tươi lập tức chảy ròng ròng.

3

Hai mươi năm nay, Ôn Niệm Niệm vẫn luôn như thế, hễ có chuyện gì không vừa ý, Nhị Cẩu Tử liền trở thành bao cát trút giận.

Nó cũng từng cầu cứu tôi, nhìn vào đôi mắt tội nghiệp ấy, trong lòng tôi không hề gợn chút thương xót, ngược lại còn cảm thấy hả hê.

Kiếp trước, chắc tôi cũng từng nhìn anh ta bằng ánh mắt van nài như vậy.

Thế mà anh ta vẫn không chút nể tình, đưa cả tôi và con vào trại tâm thần.

Giờ đây, tôi chỉ nói một câu:

“Nhị Cẩu Tử, con đừng trách mẹ con, bà ấy cũng vì muốn tốt cho con thôi. Thương cho roi cho vọt, bị đánh cũng là chuyện bình thường.”

Nhị Cẩu Tử tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Nhưng Ôn Niệm Niệm sao có thể dừng lại như vậy? Cô ta túm tóc Nhị Cẩu Tử kéo lê ra ngoài.

“Đúng là nuôi không nổi mày, tao sẽ không bao giờ để mày có cơ hội phản kháng. Đợi đến khi thời cơ đến, tao sẽ khiến mày vạn kiếp bất phục!”

Lời này, rõ ràng là nhằm vào tôi.

Thế mà kiếp trước tôi lại không nghe ra.

Kiều Thiên Vũ không nói gì thêm, đi vào bếp nấu ăn, còn tôi xách túi lên công ty.

Tôi tin, sẽ còn nhiều “niềm vui” đang chờ.

Vừa đến văn phòng, tôi lấy điện thoại mở camera giám sát.

Ôn Niệm Niệm ngang nhiên đi vào nhà, còn lấy dây buộc Nhị Cẩu Tử trước cửa.

Hai người họ ôm nhau ngay giữa phòng khách, giữa ban ngày ban mặt làm ra chuyện đê tiện.

Còn khen là “kích thích”.

Tôi thấy ghê tởm, đặt điện thoại sang một bên, cho đến khi tiếng đối thoại vang lên.

Ôn Niệm Niệm: “Anh Thiên Vũ, lỡ An Nhiên đột nhiên đổi ý thì sao?”

Kiều Thiên Vũ vừa nghịch tóc cô ta, vừa cười: “Làm sao được! Với Duệ Duệ, cô ta nâng niu như trứng mỏng.”

Ôn Niệm Niệm: “Nhưng hôm nay chị ấy nói còn phải suy nghĩ thêm. Nếu thật sự đổi ý, chẳng phải chúng ta phí công bày mưu tính kế rồi sao?”

Trong mắt Kiều Thiên Vũ thoáng qua vẻ độc ác, “Nếu An Nhiên thật sự đổi ý, thì đừng trách anh tuyệt tình. Anh sẽ khiến cô ta chết không có chỗ chôn.”

Ôn Niệm Niệm ôm lấy hắn, cười duyên.

Quả thật là cặp đôi khốn nạn.

Tôi tắt màn hình giám sát, lập tức ra lệnh chuyển toàn bộ tài sản công ty sang nơi khác.

Tôi là người đại diện pháp lý, cũng là tổng giám đốc, làm chuyện này dễ như trở bàn tay.

Ôn Niệm Niệm và Kiều Thiên Vũ không phải muốn công ty sao?

Tôi sẽ “ban tặng” cho họ.

Tôi giao toàn quyền tổ chức tiệc đón Duệ Duệ cho Ôn Niệm Niệm, có cô ta lo, tôi chẳng cần bận tâm gì.

Chuyện gì vào tay Ôn Niệm Niệm, cô ta đều làm tốt nhất.

Nhưng tôi không ngờ, Ôn Niệm Niệm lại tiêu xài xa hoa đến vậy, còn chuẩn bị cho Kiều Gia Duệ một chiếc siêu xe trị giá hàng chục triệu.

Tôi khẽ nhướn mày, “Chiếc xe này vượt ngân sách rồi nhỉ?”

Thế nhưng Ôn Niệm Niệm lại không hề bận tâm: “Tổng giám đốc An, bao năm nay chị đào tạo em, hơn nữa em cũng rất quý Duệ Duệ, xem như món quà em tặng cậu ấy.”

Đúng là rộng rãi thật.