Chương 8 - Sự Trả Thù Của Hầu Phu Nhân

10

Tiểu Thế tử ngày càng lớn, dáng vẻ thư sinh nho nhã, may mắn thay, học hành cũng rất xuất sắc.

Tuổi còn nhỏ mà đã có khí chất của một quân tử ôn hòa, cung kính, tiết độ và khiêm nhường.

Hoa Ảnh cảm khái, chắc hẳn là tác dụng của thai giáo năm xưa, khi ngày nào phu tử cũng vào dạy học bên bụng nàng.

Mà phu tử ấy, giờ đã trở thành một tiểu quản sự trong hậu viện Hầu phủ.

Từ lâu, ta đã nhận ra giữa hắn và Hoa Ảnh có ánh mắt đưa tình, chỉ là chưa vạch trần.

Sau này, Hoa Ảnh cũng khe khẽ nói với ta rằng:

Người ấy rất giống tiểu lang quân từng cùng nàng hát tuồng ngày đầu học hí khúc lông mày thanh tú, khí chất nho nhã, cử chỉ dịu dàng như nước.

Có được hồi xuân… là chuyện tốt.

Hậu viện dần trở thành khu vườn bí mật của hai người, nơi tình ý ngầm trao, mà chẳng ai hay biết.

Ta tinh ý cho người dựng thêm vách ngăn, ra lệnh cho hạ nhân:

“Bình thường không có lệnh, không ai được phép bước vào.”

Hoa Ảnh mặt ửng đỏ, cười trêu ta:

“Phu nhân, sao người không tìm cho mình một mối vui vẻ đi?”

Nàng vỗ tay gọi mấy tiểu nhạc công thường đến phủ hát hí khúc, vừa vỗ quạt vừa nói:

“Phu nhân không vừa mắt ai trong số này à? Không sao, ngày mai thiếp lại tìm vài người kiểu khác đến cho người lựa.”

Ta bật cười, nhẹ nhàng gạt tay nàng xuống, ngăn lại suy nghĩ kia.

Không phải không vừa ý, mà là… ta đã không còn cái tâm đó nữa.

Kiếp trước, yêu yêu hận hận khiến cuộc đời ta gà bay chó chạy.

Kiếp này tuy yên ổn thuận hòa, nhưng suy cho cùng… lại là trái với lời dạy năm xưa của mẫu thân.

Ta không từng hại người, nhưng người khác lại cứ muốn dồn ta đến đường cùng.

Tranh đấu qua rồi mới phát hiện tình cảm trên đời này, cũng chỉ đến thế.

Điều ta mong mỏi là một mối tình thủy chung trọn vẹn, chỉ sợ… đời này khó gặp.

Vậy thì chẳng bằng an phận nhìn Văn Viễn lớn lên, đỡ phải nếm lại đau lòng.

Hài tử này quả không phụ kỳ vọng.

Năm tuổi đã thuộc làu Tứ Thư Ngũ Kinh, bảy tuổi viết chữ đã có thần vận phong nhã.

Mỗi lần theo ta vào cung, Hoàng hậu đều đích thân kiểm tra bài vở, sau đó ôm chặt lấy, yêu thích vô cùng, thưởng không ít danh họa, bút tích quý báu.

Ngay cả Hoàng thượng, cũng khen ngợi tiểu thế tử này tuấn tú nho nhã, học thức hơn người.

Tựa như tất cả vận rủi, xui xẻo của Hầu phủ năm xưa… đều theo Hầu gia mà chôn vùi trong đất rồi.

Mỗi lần nghe Văn Viễn gọi ta một tiếng “mẫu thân”, lòng ta dường như chợt hiểu vì sao năm xưa ánh mắt mẫu thân ta lại chan chứa yêu thương đến thế.

Càng trưởng thành, con người càng mất đi sự thuần khiết thuở ban đầu, nên mới càng cần cái trong sáng vô tư nơi trẻ nhỏ để bù đắp.

Văn Viễn dường như có nguồn sinh lực không bao giờ cạn.

Hôm ấy, trong cung mở trường săn, nó lại thật sự bắn được một con thỏ rừng, chạy về trước mặt ta, hai tay dâng lên như bảo vật:

“Chờ nhi tử săn thêm vài con nữa, sẽ hầm canh cho mẫu thân bồi bổ thân thể!”

Một thân hình nho nhỏ, mà lại mang theo khí chất trưởng thành khác hẳn với tuổi tác.

Khiến ta càng tin chắc đứa trẻ này chính là món quà mà số mệnh ban cho ta và Hoa Ảnh, để bù đắp cho tất cả những thương tích của kiếp trước.

Đến khi nó bắn hạ được một con nhạn lớn, lại bất ngờ kéo tay ta, giọng thì thầm đầy nghiêm trọng:

“Mẫu thân! Nhi tử nhìn thấy thứ rất kinh khủng!”

Ta bật cười, thuận theo bước chân nó, đi đến tận mép rừng nơi cuối của trường săn.

Nơi ấy vắng vẻ đến mức gió cũng không dám thổi, yên ắng đến rợn người.

Văn Viễn siết chặt cây cung trong tay, chỉ tay về phía tây, giọng trầm xuống:

“Ngay bên kia… mẫu thân nhìn kìa!”

“Nương, người nhìn kia.”

Ta nhìn theo ngón tay nhỏ bé của Văn Viễn.

Phía tây, ánh chiều tà đang dần buông xuống, ráng vàng trải khắp bầu trời như một tấm lụa mỏng.

Dưới bóng râm loang lổ của rặng cây, có một người ngồi đó, tóc tai rối bù, y phục dơ bẩn, tựa như đã mất hết sinh khí từ lâu.

“Nương, chúng ta có nên gọi người đến thu dọn thi thể không?”

Văn Viễn không nhận ra gương mặt nhem nhuốc kia.

Nhưng ta thì nhận ra.

Cái lạnh ẩm ướt của đáy giếng năm xưa, như một bóng ma, chợt trỗi dậy quấn lấy lòng ta, khiến từng đầu ngón tay cũng lạnh buốt.

Cho đến khi bàn tay nhỏ bé của Văn Viễn nắm lấy đầu ngón tay ta, siết nhẹ.

“Nương đừng sợ. Nàng ấy chết rồi… không thể làm hại ai nữa.”

Phải rồi.

Lâm Xuân Nguyệt đã chết.

Ta không biết vì sao nàng lại xuất hiện nơi sơn lâm heo hút, xa xôi này một nơi thậm chí đến cả gió cũng quên ghé thăm.

Không kèn, không trống, không người tiễn đưa, nàng chết đi như một nhành cỏ khô ngã xuống rừng sâu, chẳng còn tiếng động.

Nhưng chính cái chết âm thầm ấy… mới khiến người ta rùng mình.

Phụ thân quả thật đã không còn đoái hoài đến người con gái trái đạo ấy.

Cho đến khi ông qua đời, Lâm Xuân Nguyệt vẫn lang thang đầu đường xó chợ, điên điên dại dại, sống lay lắt như chiếc bóng không người nhận.

Kết cục hôm nay… cũng không ngoài dự liệu.

Chỉ là nửa chiếc giỏ tre cũ kỹ bên cạnh nàng, vẫn còn nằm đó.

Ta nắm chặt tay Văn Viễn, xoay người lại, dắt nó rời khỏi khu rừng, từng bước từng bước thong thả.

“Nàng là tội nhân. Chết ở đây… cũng coi như chết đúng chỗ.”

Sắp tới trại, bỗng nhiên ta sực nhớ ra: mộ Hầu gia nằm gần đây.

Không biết Lâm Xuân Nguyệt dùng cách gì mà tìm được nơi hoang vắng này.

Nghĩ đi cũng phải chân tình sâu đến mức đó, quả là có thể vượt mọi trở ngại.

Chuyện gặp xác nàng, nhanh chóng bị vùi lấp trong những bận rộn của ngày hôm ấy.

Buổi tối, Hoa Ảnh dùng hương liệu đặc biệt hầm thỏ, mùi thơm lan tỏa khắp trướng trại,khiến Văn Viễn ăn đến căng tròn cả bụng, miệng không ngừng tấm tắc khen ngon.

Ta gắp mấy miếng thịt, ngồi dưới trăng, lặng lẽ ăn.

Con người… vẫn nên nhìn về phía trước.

Chuyện cũ đã qua như tro bụi gió thổi, chẳng còn gì đáng giữ.

Mặt trời lặn mang theo đớn đau, mà ánh trăng sáng ngời kia… mới là khởi đầu của một kiếp sống mới.