Chương 7 - Sự Trả Thù Của Chị Hàng Xóm
8
Tôi vùng vẫy ngồi dậy, rầm một tiếng ngã lăn xuống dưới giường, vết mổ đau nhói như bị dao cứa.
Không được! Tôi không thể để cô ta làm hại con tôi!
Lúc này, ngoài hành lang vang lên tiếng y tá quát lớn:
“Cô là người nhà giường số mấy? Phòng chăm sóc sơ sinh không phải muốn vào là vào đâu, ra ngoài mau!”
“Tôi là người nhà giường số 16, tôi chỉ nhìn một chút thôi.”
“Thăm trẻ phải đúng giờ, chưa đến giờ thì phải làm đơn xin phép.”
Y tá liếc cô ta cảnh giác: “Tôi nhớ người nhà của giường 16 là một bác lớn tuổi đang đi đóng viện phí, cô là gì của sản phụ?”
Lâm Khả Nhi ấp úng không trả lời được, vội cầm điện thoại lên giả vờ nghe máy:
“Alo? Anh tìm em à? Được được, em qua liền đây.”
Sau khi mẹ chồng tôi quay lại, tôi kể lại toàn bộ sự việc. Bà lập tức cảnh giác, gọi báo công an ngay.
Nhưng vì chưa gây ra tổn thương thực tế gì đến đứa trẻ, vụ việc cuối cùng bị bỏ qua.
Một viên cảnh sát lớn tuổi khuyên nhủ: “Hôm trước làm biên bản, tôi thấy đối phương dễ kích động. Bây giờ hai người mới sinh con xong, sức khỏe chưa ổn, tốt nhất là đừng chọc giận cô ta, cứ âm thầm tránh xa là hơn.”
“Giờ áp lực xã hội lớn, con người dễ hành động cực đoan, có gì thì nên nói chuyện nhẹ nhàng.”
Tôi cười khổ: “Tránh rồi, nhường rồi, nhưng cô ta vẫn không chịu buông tha.”
Phương Uyên Bạch đứng cạnh giường tôi, thở dài liên tục. Không khí trong phòng bệnh nặng nề đến ngột ngạt.
Chỉ khi được thăm con gái mới có thể nghe thấy vài tiếng cười.
May mắn là dù con gái tôi sinh non, nhưng sức khỏe tốt, da trắng hồng, rất xinh xắn.
Cho đến một hôm, khi thăm bé, tôi phát hiện trên mặt con có dấu răng rõ ràng, khiến tim tôi đau như bị bóp chặt.
Xem camera, thủ phạm là một người phụ nữ trùm kín từ đầu đến chân.
Chỉ cần nhìn dáng người, tôi lập tức nhận ra là Lâm Khả Nhi. Nhưng cô ta cứng miệng không nhận, còn lôi ra chứng cứ ngoại phạm như lần trước. Cảnh sát cũng chẳng làm gì được.
Cô ta tỏ vẻ đắc ý: “Trong lòng người bẩn thỉu thì nhìn ai cũng thấy bẩn thôi!”
“Hai ngày nay tôi bận đưa con đi học lớp năng khiếu vẽ, không có thời gian để quan tâm đến mấy người.”
Thấy vợ chồng tôi sốt ruột, mẹ chồng thậm chí còn đề nghị: “Hay là nhắm mắt làm ngơ, đưa cho cô ta ít tiền gọi là đền bù, coi như xui xẻo đi.”
Tôi lập tức từ chối.
Chưa nói đến việc lỗi đâu phải do tôi, mà dù có vì tình người đi nữa, tôi cũng không thể nuốt trôi nỗi oan này.
Tại sao cuộc sống tôi bị cô ta làm đảo lộn mà tôi còn phải khúm núm xin lỗi?
Thế giới này làm gì có thứ đạo lý đó!
Vì sự an toàn của con gái, tôi càng không thể cúi đầu!
Ranh giới mà đã bị xâm phạm một lần, thì chắc chắn sẽ có lần hai.
“Hay là mình về quê đi, đường núi chỗ mình quanh co ngoằn ngoèo, tôi không tin cô ta còn theo tới đó được.” – Phương Uyên Bạch cẩn trọng đề xuất.
Anh đang bị công việc bào mòn, bản thân cũng không lo nổi nữa.
“Ừ, giờ chỉ còn cách đó thôi.”
Nhưng ngay trước ngày xuất phát, con gái tôi – Mộng Mộng – đã mất tích.
Tôi hoảng đến mức tưởng tim ngừng đập.
9
“Chị là người nhà của Phương Mộng đúng không? Mau đến cầu trung tâm! Con chị đang trong tay một người phụ nữ định nhảy sông!”
Tôi nhận cuộc gọi từ cảnh sát mà suýt ngất đi, sợ đến mức gượng dậy trong run rẩy.
Tới nơi, tôi thấy Lâm Khả Nhi đang ôm đứa bé còn đỏ hỏn của tôi, đứng trên dây cáp của cây cầu, gió sông thổi bay tà áo, trông như chỉ cần lơ là một chút là sẽ rơi xuống dòng nước.
Không ai biết cô ta đã làm cách nào mà ôm trẻ con trèo lên được đó. Người đi đường thấy có gì bất thường liền lập tức báo cảnh sát, và cảnh sát đã báo cho tôi.
Chỉ thấy cô ta đứng trên cầu oán trách kể lể:
“Tôi sống làm gì nữa, tôi nhất định phải mang theo một người đi cùng. Xui cho cô thôi.”
“Từ khi mang thai, mẹ chồng tôi đã luôn khiến tôi mệt mỏi. Đến lúc sinh con trai thì mới đỡ hơn chút. Nó là đứa trẻ đặc biệt, suốt ba năm đầu tôi chưa từng được ngủ một đêm trọn vẹn. Giờ đã năm tuổi, lại bị chẩn đoán tự kỷ nặng.”
“Dù tôi có dạy kiểu gì, nó vẫn không thể học nổi một phép toán đơn giản, đến cầm đũa ăn cơm còn không làm được.”
“Tôi thật sự quá mệt mỏi, quá khổ rồi…”
“Mỗi ngày tôi đều nghĩ, nếu hôm đó cô chịu trả lời tôi, chịu giúp tôi một tay, để tôi sớm rời khỏi ban công, dỗ dành con tôi nhiều hơn chút… thì nó đã không phải đập đầu vào cửa kính vô số lần trong vòng nửa tiếng, để rồi mang di chứng cả đời.”
Nửa tiếng?
Tôi khẽ động lòng — chẳng lẽ… cô ta cũng trọng sinh?
“Tôi đã thử đủ mọi cách, còn cho nó đi học lớp vẽ. Nhưng nó vẽ cái gì tôi cũng không hiểu nổi, khó mà diễn tả thành lời. Giáo viên thì cố gắng an ủi tôi, bảo đừng nôn nóng, vì con còn nhỏ. Nhưng tôi biết thừa — con tôi thế là hết hy vọng rồi!”
“Nó sau này đi học kiểu gì, sống với bạn bè cùng trang lứa thế nào, rồi lấy vợ, đi làm nữa chứ?”
Lâm Khả Nhi quay lại nhìn tôi, ánh mắt căm phẫn:
“Tất cả là tại cô! Nếu không phải vì cô, tôi đã không sống thảm thế này! Giờ đến cả chồng tôi cũng đòi ly hôn, nói tôi vô dụng, đẻ không nổi đứa con lành lặn. Tôi sống còn ý nghĩa gì nữa đâu!”
Cô ta bước thêm một bước, tôi hoảng đến mức như nghẹt thở.
“Đừng mà, cô đừng nhảy! Cô nói gì tôi cũng nghe hết!”
Cô ta lắc đầu, giọng như chôn cả hy vọng:
“Muộn rồi.”
“Chưa muộn đâu! Vẫn còn kịp mà!”
“Mẹ ơi!” – Hạ Hạ cũng đã được đưa đến hiện trường, hét khản cả cổ gọi mẹ, như thể đó là âm thanh duy nhất mà cậu bé còn có thể nhận ra.
Chồng cô ta thì không đến. Cảnh sát đã liên hệ, nhưng anh ta chỉ bảo đang tăng ca, không rảnh, rồi cúp máy, thậm chí tháo luôn SIM, gọi cũng không được nữa.