Chương 1 - Sự Thay Đổi Đầy Bất Ngờ
1
Sau năm năm cùng ông ngoại đi khảo cổ bên ngoài, tôi quay về thì phát hiện:
Cô sinh viên nghèo do bố tôi tài trợ – Dư Tư Kỳ – lại trở thành tiểu thư nhà họ Lâm tên là Lâm Tư Ý.
Cô ta thậm chí còn thay thế tôi, tổ chức lễ đính hôn long trọng với thiếu gia nhà họ Tống.
Hôm đó, cô ta mặc váy dạ hội cao cấp, đeo đầy trang sức quý giá, tự tin bước giữa các vị khách.
Khi thấy tôi, khóe miệng cô ta cong lên đầy giễu cợt:
“Nhà họ Lâm chúng tôi cũng đâu bạc đãi cô, sao lại thảm hại thế này? Định quay về giả nghèo để lừa bố tôi tài trợ nữa à?”
Nói rồi, cô ta gọi người đuổi tôi ra khỏi cửa:
“Loại người nào cũng vào được à? Một miếng gạch còn giá trị hơn bộ đồ trên người cô ta!”
Kiếp trước, tôi có lẽ còn ngốc nghếch tranh cãi với cô ta, phân rõ thật giả, rồi bị mọi người xung quanh cười nhạo.
Còn bây giờ, tôi xông lên, tát thẳng vào mặt cô ta: “Nhà cô trong mơ à? Xem lát nữa ai mới là kẻ bị đuổi khỏi đây!”
Cả khán phòng xôn xao, Lâm Tư Ý ôm má, kinh hãi nhìn tôi, giọng sắc như dao:
“Cô dám đánh tôi?!”
Ngay lập tức, một đám bảo vệ mặc đồ đen vây quanh tôi, chờ lệnh của Lâm Tư Ý.
Không ngờ rời đi năm năm, tôi lại biến thành người ngoài trong chính căn nhà của mình.
Tống Triều Dương chắn trước mặt Lâm Tư Ý, ánh mắt giận dữ, cau mày nói:
“Con quê mùa này ở đâu ra vậy? Hôm nay là lễ đính hôn của tôi và Tư Ý, cô biết hậu quả của việc gây rối không?”
Lâm Tư Ý uỷ khuất tựa vào lòng anh ta, bĩu môi nói: “Cô ta là sinh viên nghèo mà em từng kể đó, nói là muốn học khảo cổ nên bố em mới tài trợ cho.”
“Không ngờ hôm nay lại ăn mặc thế này đến phá đám lễ đính hôn của chúng ta! Em đúng là nên khuyên bố đừng tốt bụng quá.”
Kiếp trước, cô ta cũng nói như vậy. Cô ta tưởng tôi đến chúc mừng, còn tôi thì thật sự mang đôi ủng cao su mà đến.
Tôi còn tự trách bản thân, nghĩ đáng lẽ nên hỏi thăm tình hình trong nhà trước khi về.
Nhưng lời giải thích tử tế của tôi bị cô ta vu oan là muốn chiếm đoạt thân phận, cuối cùng bị đẩy vào hồ lạnh giá, chết tức tưởi.
Còn bây giờ, tôi nhìn cô ta, cười lạnh: “Đừng tưởng đổi họ là có thể cải mệnh, Dư Tư Kỳ!”
Xung quanh vang lên những tiếng bàn tán khinh bỉ:”Dư Tư Kỳ là ai? Năm năm nay, toàn thấy ông Lâm đưa cô Tư Ý tham dự các yến tiệc, chắc không giả được đâu.”
“Chắc do học khảo cổ quá hóa điên, tưởng mình là tiểu thư thật, đúng là kẻ vong ân.”
Lâm Tư Ý làm ra vẻ rộng lượng, thở dài:
“Tôi cũng chỉ là lỡ lời vì đang bực, hôm nay là ngày trọng đại mà cô lại đến như vậy, nên mới nói nặng chút.”
“Nhưng với thái độ này, tôi sẽ yêu cầu bố cắt tài trợ cho cô, còn đuổi ra khỏi nhà họ Lâm!”
Tôi nhếch mép, chỉ vào chính mình:
“Cô nói đuổi tôi khỏi nhà họ Lâm á?”
Tống Triều Dương cười khẩy, như chưa từng thấy ai vô liêm sỉ đến vậy:
“Chứ không lẽ đuổi Tư Ý? Mặt cô dày thật đấy!”
“Chú Lâm hôm nay chỉ đến muộn chứ không phải không tới. Tôi khuyên cô mau cuốn xéo, kẻo đến trợ cấp cũng mất luôn!”
Tôi nhướng mày, kéo ghế ngồi xuống, còn ung dung ăn quả cherry:
“Được thôi, tôi ở đây chờ xem, ai mới là người bị đuổi.”
Lâm Tư Ý tức đến phát run, lao lên định tát tôi.
Tôi theo ông ngoại đi khảo cổ, quen vác đồ nghề nặng, sao thua được kiểu tiểu thư chỉ biết khiêu vũ như cô ta.
Rắc một tiếng.
Tôi túm lấy tay cô ta, bẻ ngược lại, cô ta đau đến bật khóc.
“Cô dùng tiền nhà tôi, giờ lại dám làm gãy tay tôi! Lâm Tĩnh Hiểu! Cô muốn chết à?”
Tôi đã chết một lần rồi, loại đe dọa này với tôi chẳng còn tác dụng gì nữa.
Ngược lại, tôi còn cười với cô ta: “Vậy ra cô vẫn biết tôi là ai, thế mà lại giả mạo thân phận tôi, thấy vui lắm à?”
Tống Triều Dương lao đến, ôm chặt lấy Lâm Tư Ý, tức giận nhìn tôi: “Đồ điên này! Tin không, tôi lập tức cho người tống cô vào viện tâm thần ngay bây giờ!”