Chương 4 - Sự Thật Trên Bức Thư Báo Ân
10
【Xem cái tin tức này mà tức điên! Làm tôi bớt ăn mất hai cái giò heo!】
【Tiền của người già, họ muốn chia thế nào là quyền của họ, nhưng lại bắt đứa con chưa nhận được đồng nào phải phụng dưỡng? Ông anh, kiểm tra lại đi, chắc anh bị nhặt từ sọt rác về đấy!】
【Trọng nam khinh nữ thôi mà! Cháu trai mới là nối dõi tông đường!】
【Chạy lẹ đi! Ông bà đã thiên vị thế này rồi còn gì!】
Tin tức vừa lên mạng lập tức lan khắp làng.
Ông bà nội cùng cả nhà bác tôi bị người ta chỉ trỏ, bàn tán khắp nơi.
Hết cách, họ đành tới nhà tôi bàn bạc.
Bác cả sắc mặt khó coi, lo lắng đầy mặt.
Tôi liếc mấy cái, đoán chắc bên bác ta cũng bắt đầu “nổ” rồi.
Bồ nhí, con trai… từng quả bom đều bắt đầu lộ ra.
Lúc này, việc quan trọng nhất với họ là mau chóng chia xong nhà cửa, gạt nhà tôi ra ngoài cho xong.
Chưa kịp mở lời, ba tôi đã cướp diễn trước.
“Ba mẹ à! Nói đi cũng phải nói lại, cái ông Hách đó thiệt nhỏ mọn quá chừng!”
“Nếu ông ta chịu báo ân chút đỉnh cho tôi, người ta đã không bảo hai người thiên vị!”
“Tôi viết thư cắt đứt quan hệ rồi, từ nay chẳng cần biết tới nhau nữa!”
Bà nội lập tức giật mình, trợn mắt:
“Anh nói gì? Anh viết thư gì cơ! Mau đi chặn lại!”
Ba tôi ngẩng đầu, cứng giọng:
Tại ông ta, mới khiến hai người bị mắng lên mạng! Tôi không làm gì sai, không hối hận!”
Tôi lén nhìn em gái, cùng nhau trong lòng thầm giơ ngón cái khen ba.
Công nhận, ba diễn ra dáng thật.
Mẹ liếc hai chị em tôi, ý bảo đừng làm hỏng màn kịch.
Mấy hành động nhỏ đó không bị ai phát hiện.
Bác cả sốt ruột, kéo tay áo bà nội, ra hiệu bà đừng sinh sự nữa.
Dù ông ta còn chưa biết chuyện thư báo ân là do bà nội tráo đổi.
Ban đầu, bà nội hẳn định ép ba tôi đi đòi tiền chú Hách.
Bác cả vội vàng nói trước:
“Nhị đệ! Nhà chú chỉ có hai đứa con gái, gánh nặng đâu có lớn, ba mẹ cũng nghĩ vậy, chứ chẳng phải thiên vị gì.”
Ba tôi phản bác ngay:
“Con gái thì sao? Con gái tôi, tôi cũng phải mua nhà, mua xe, cho ăn học đàng hoàng! Sao lại không nặng nề!”
Bác cả á khẩu.
Ông nội gấp gáp:
“Mua nhà mua xe cho con gái làm gì! Gả đi chẳng phải tiện cho người ngoài sao!”
Ba tôi cứng rắn:
“Đồ của con gái tôi, nó thích cho ai là quyền của nó. Nhưng tôi có khả năng cho nó, đương nhiên tôi phải cho!”
Ông bà nội cùng bác cả cứng họng.
Đến đây họ cũng hiểu rõ, lời lẽ tử tế với ba tôi chẳng còn tác dụng gì nữa.
Bác cả bực tức:
“Anh nhất định phải tranh với tôi à!”
Ba tôi cười nhạt:
“Tất nhiên là không! Tôi tự lo được cho vợ con tôi, chẳng cần dựa vào ai.”
Đòn đá xoáy không lời nào nặng, nhưng lại chí mạng.
Sắc mặt bác cả càng thêm đen.
Ba tôi lại giả ngây tiếp tục:
“Ba mẹ không chia tiền cho tôi, tôi không ý kiến. Nhưng tôi đã nuôi vợ con, lẽ nào còn bắt tôi nuôi cha mẹ là phần chính?”
Tôi tiếp lời, đóng vai người xấu:
“Ba! Sao lại không ý kiến chứ? Ông bà thiên vị trắng trợn thế cơ mà!”
11
Nếu chúng tôi tỏ ra không quan tâm đến chuyện chia tài sản, bác cả nhất định sẽ được đằng chân lân đằng đầu.
Nhưng bây giờ, nhìn tôi không chịu nhượng bộ, ngược lại bác cả càng thêm sốt ruột.
“Chuyện người lớn đang bàn, con nít xen vào làm gì!”
Hắn đưa ba tôi điếu thuốc, cười làm lành:
“Chú đã không tranh, thì chuyện dưỡng già bố mẹ dĩ nhiên để anh lo.”
Tôi không nhịn được, phản bác ngay:
“Bác à! Bác nói vậy chẳng qua là bởi vì biết rõ ba tôi dù thế nào cũng không bỏ mặc ông bà thôi!”
Lời tôi nói trúng tim đen, mặt bác cả giật giật.
“Thế cô muốn thế nào hả!”
“Tôi muốn gì đâu? Chỉ là muốn cư dân mạng đừng chửi ông bà nội với bác nữa.”
“Oh? Vậy ra cô là đang vì tôi tốt hả?”
“Đương nhiên rồi! Chỉ cần bác lên mạng giải thích rõ, nói rằng dù nhận phần nhiều tài sản nhưng cũng sẽ gánh vác việc dưỡng già, thì ai còn trách bác nữa chứ?”
Dĩ nhiên, chuyện mời luật sư soạn văn bản, tôi đã chuẩn bị xong xuôi.
Những thứ đó không cần nói ra, đến lúc đó bác cũng chẳng có đường mà không ký.
Hắn đảo mắt tính toán:
“Làm vậy thật có ích sao?”
Tôi gật đầu chắc nịch:
“Tất nhiên rồi. Tiền của ông bà vốn là do họ chia, bác cũng đâu có trốn trách nhiệm. Người ta biết rồi, ai còn mắng chửi nữa.”
Hắn hồ nghi:
“Sao cô lại giúp tôi?”
“Bác à! Dù gì chúng ta cũng là người một nhà. Tôi chỉ giận ông bà thiên vị, nhưng chung quy vẫn là người nhà.”
“…Con gái đúng là mềm lòng.”
Bác cả lầm bầm, tôi giả vờ không nghe thấy.
Hắn bảo về nhà bàn lại, chúng tôi không có ý kiến.
Kết quả bàn bạc, hôm sau liền có ngay.
Nhà bác cả đúng là đang túng thiếu thật.
Tiếc rằng họ không biết, ông bà nội cơ bản chẳng còn bao nhiêu tiền tích lũy nữa.
Trước kia đều lén lút bòn rút để đưa cho anh họ tôi.
Họ làm đúng như tôi nói, lập tài khoản mạng xã hội, đăng clip làm rõ chuyện dưỡng già.
Nhà tôi ngồi xem video của anh họ cả trên tivi.
Cũng phải nói, hắn khá khôn, còn quay cả mấy cảnh “sinh hoạt đầm ấm” với ông bà nội.
Bình luận rất nhiều, đúng như dự đoán, dư luận bắt đầu đổi chiều.
Em gái tôi hừ lạnh:
“Đúng là diễn trò lố bịch.”
Còn gì nữa.
Mẹ tôi hơi lo lắng:
“Liệu thế này, có khi nào người ta quay sang chửi ngược lại nhà mình không?”
Tôi lắc đầu:
“Yên tâm đi, bên chú Hách ấy, họ vẫn chưa hết hy vọng đâu, sẽ không tuyệt tình với nhà mình ngay được.”
Ba tôi thở dài:
“Không ngờ ba mẹ với anh cả lại như vậy thật…”
Tôi vỗ vai ông:
“Ông già à, chấp nhận hiện thực thôi.”
Ba tôi bị tôi chọc cười, mẹ và em gái cũng bật cười, không khí trong nhà trở nên nhẹ nhàng hơn.
12
Việc chia nhà đã xong xuôi, ba tôi cũng khôn ra. Khi liên lạc được với chú Hách, ông chủ động đề cập thẳng.
Ông bảo với chúng tôi:
“Chú Hách cho ba hai lựa chọn.”
Ông đắc ý giơ hai ngón tay:
“Một là, chú ấy cho ba tiền. Hai là, chú ấy giúp ba xây dựng việc làm ăn, từ nguồn hàng tới khách hàng đều hỗ trợ.”
Tôi và em gái vỗ tay tán thưởng.
Tôi khen:
“Vậy nên ba chọn phương án hai đúng không! Thông minh quá đi thôi!”
Ba tôi cười hề hề:
“Tất nhiên rồi! Với lại, ba còn có một bước đi thông minh hơn nữa!”
Em gái háo hức:
“Là gì vậy? Ba nói mau đi!”
Ông vuốt râu, vẻ mặt đợi được khen:
“Ba nói khắp nơi rằng, vì từ bỏ tiền của ông bà, nên ba phải tự mình phấn đấu! Dù mang nợ, ba cũng phải làm việc kiếm tiền nuôi các con!”
Lần này tôi thật sự ngạc nhiên:
“Ba! Ba đúng là thông suốt rồi đấy!” Tôi vỗ tay “bốp bốp” khen ông.
Tiền làm nhà máy tất nhiên không thể nói là chú Hách hỗ trợ, ba tôi tuyên bố như vậy, vừa hợp lý, vừa tránh bị người ta dòm ngó.
Nhà tôi, mọi chuyện đều thuận lợi.
Còn bên bác cả thì… hết quả bom này tới quả bom khác nổ.
Đầu tiên, bồ nhí của bác cả ôm tiền bỏ trốn, bác gái đòi ly hôn.
Tiếp đó, anh họ cả nợ nần chồng chất, bị chủ nợ truy đòi.
Nghe được tin, tôi lập tức giục ba gọi điện cho ông nội.
Em gái không hiểu.
Tôi giải thích:
“Dù thế nào, giờ nhà bác cả gặp chuyện, nếu mình không hỏi thăm ông bà, người ta sẽ nói mình bất hiếu.”
Rồi tôi nói tiếp:
“Nhưng mọi người biết mà, ông nội rất sĩ diện. Ba gọi qua chỉ cần hỏi họ có hối hận không, rồi nói ba có hiếu, sẵn sàng đón ông bà về phụng dưỡng.”
Em gái lập tức giơ ngón cái khen tôi.
Ba tôi làm đúng y như tôi dặn, thậm chí còn biết tự mình chủ động, đi xuống dưới lầu gọi điện.
Vừa mở miệng chất vấn ông nội chuyện ngày trước có sai lầm không, quả nhiên, ông nội sĩ diện nên nhất quyết không chịu nhận.
“Nhà tao tốt lắm! Không cần mày lo!”
“Đừng tưởng tao không biết, mày cứ bóng gió chuyện cái xưởng thiếu vốn, là muốn ngửa tay xin tiền tao!”
“Tiền không có đâu! Đừng có gọi tới nữa!”
“Nhà anh mày ngon lắm! Đừng nghe ngoài kia đồn bậy! Thằng cháu mày làm ăn phát đạt, chỉ thiếu chút vốn thôi! Người ta đố kỵ đấy!”
Những lời này bị mấy hàng xóm nghe được cả.
Họ thì trước mặt an ủi ba tôi, sau lưng liền truyền tai khắp nơi.
Ông nội nghe đồn lại, càng cứng đầu không chịu cúi đầu, cuối cùng ông bà dọn thẳng về quê cũ, không thèm bén mảng qua nhà tôi nữa.
Phải biết, kiếp trước nhà tôi bị cả mạng xã hội mắng mỏ, ông bà nội lại cứ bám riết không chịu đi, ngày ngày đòi cơm ngon rượu ngọt hầu hạ, không vừa ý thì lên mạng than khóc.
Kiếp này, mọi thứ đã hoàn toàn khác.
13
Chuyện nhà bác cả coi như lắng xuống.
Tên Vương côn đồ lại tìm tới.
Hắn cầm một bông hồng đứng đợi ở cổng xưởng nhà tôi.
Vừa thấy tôi ra, hắn liền sán lại.
“Chuyện lần trước là lỗi của anh!”
Tại anh quá thích em, nên mới hơi nôn nóng thôi!”
“Anh cứ tưởng em đồng ý đi xem mắt là ngầm mặc định thành bạn trai bạn gái rồi!”
“Giờ anh hiểu rồi, con gái ai chả thích được theo đuổi tử tế!”
Mở miệng ra đã là mấy lời mặt dày vô sỉ.
Tôi nhìn hắn một cái, giơ tay nhận lấy bông hoa.
Hắn cười hề hề: “Đúng lúc sắp ăn tối, đi, anh mời em.”
Tôi theo hắn tới một quán nhậu bình dân.
Hôm nay hắn cực kỳ ân cần, săn sóc chu đáo.
Đưa tôi về tận cửa nhà, tôi còn nói:
“Xem ra lần trước hiểu lầm anh rồi, bây giờ anh cũng tốt mà.”
Hắn cười đắc ý, không giấu nổi vẻ mãn nguyện.
Sau đó, tôi còn qua lại với hắn thêm vài lần.
Khi cảm thấy thời cơ đã chín, tôi bắt đầu than vãn với hắn.
“Ba em vì mở xưởng, mượn không ít tiền, muốn nhờ ông bà giúp, ai ngờ họ lại chỉ lo cho bác cả.”
“Ơ? Nhà em làm xưởng thật sự mượn tiền à?”
“Dĩ nhiên rồi!”
“Có khi… ông bà em cũng chẳng còn tiền đâu.”
“Sao thế được? Em nghe nói anh họ em cũng nợ ngập đầu, ba em lo cho ông bà, muốn đón về dưỡng già mà còn bị từ chối cơ.”
“Họ còn nói đừng giả vờ tốt bụng, nhà bác em tốt lắm rồi!”