Chương 1 - Sự Thật Trên Bức Thư Báo Ân
Kiếp trước, bên ngoài đồn rằng nhà tôi có một khoản tài sản khổng lồ từ trên trời rơi xuống.
Chỉ vì số tiền không hề tồn tại đó, ông nội không chia gia sản cho nhà tôi, người ngoài thì ghen tị đỏ cả mắt.
Kết cục, nhà tôi tan cửa nát nhà.
Mười năm điều tra, cuối cùng tôi cũng biết được sự thật.
Hóa ra bà nội thiên vị, đã tráo đổi một bức thư báo ân.
Sau khi trùng sinh, tôi kịp thời thay đổi vận mệnh, bảo vệ người thân trước khi bức thư giả ấy phát huy tác dụng.
1.
Một cuối tuần bình thường, tôi vội vã quay về nhà cũ.
Khi tôi tới nơi, họ hàng thân thích đang quây quần bên bếp lửa trong sân vừa nhặt hạt dưa vừa tám chuyện.
Mẹ tôi thì đang tất bật nấu nướng trong bếp.
Đây vốn dĩ không phải cảnh náo nhiệt thường thấy vào dịp cuối tuần.
Tất cả đều bắt nguồn từ bức thư báo ân gửi cho cha tôi!
Bà nội đã lấy ra bức thư “báo ân” từ khu cảng kia.
Tôi đứng ngoài cổng sân, nghe bà nội nói:
“Nhà thằng Hai, người ta đến để báo ân đó! Còn dặn các người về nhà tự mở thư ra mà xem.”
Ông bà sinh được hai người con trai. Nhà tôi có tôi và em gái, đều là con gái, còn nhà bác cả sinh được con trai.
Ông bà nội ngoài miệng luôn nói cháu trai cháu gái đều như nhau.
Nhưng tôi biết, thực ra không phải vậy.
Mẹ tôi từng kể, khi tôi chào đời, bà nội lén đặt cho tôi cái tên: Hứa Phán Đợi (许盼睇).
Bị mẹ tôi kiên quyết đổi lại, bỏ đi chữ cuối cùng.
Giọng bà nội vẫn tiếp tục vang lên:
“Họ Hách đó đúng là thứ súc sinh! Báo ân thì báo ân, phân biệt rạch ròi làm gì.”
Bức thư báo ân kia, đã bị tráo đổi rồi! Nhưng may mà vẫn chưa muộn.
Đè nén nhịp tim dồn dập, tôi lập tức đẩy cửa sân bước vào.
“Bà nội nói đúng lắm!” Tôi lớn tiếng, lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người. “Ba! Ba mở thư ra luôn đi!”
Những người họ hàng đang ngồi bên bếp lửa, ăn vặt, nhất thời im bặt.
Bọn họ vẫn luôn dỏng tai hóng hớt chuyện bức thư báo ân ấy.
Phải biết rằng, nhà họ Hách mà bà nội nhắc tới, là đại tài phiệt ở khu cảng!
Ông Hách kia vốn xuất thân từ quê nhà, năm xưa gia cảnh lụn bại, là cha mẹ tôi đã cưu mang suốt nửa năm.
Sau này ông ấy sang khu cảng lập nghiệp, trở nên giàu có.
Tôi bước tới bên cạnh cha, cố ý nói ra vẻ hào sảng:
“Dù năm xưa ba kết thiện duyên, nhưng đã là người một nhà, có chuyện tốt thì nên cùng hưởng phúc.”
Ông nội đang ngồi ghế, nhìn thấy tôi thì lập tức quát:
“Không phải bảo mày tiếp đón nhà chú họ tao sao? Sao lại về đây!”
Kiếp trước, chính vì tôi bận tiếp đón đám người họ hàng hờ kia mà bỏ lỡ chuyện hôm nay.
Tôi thản nhiên đáp: “Chuyện đó không quan trọng. Cứ mở thư của bác Hách trước đã.”
Ông nội sa sầm mặt, định quát mắng tôi.
Nhưng bác cả đã giành lời:
“Ba! Con thấy Phán Phán nói đúng! Đã là người trong nhà, có gì phải giấu, vẫn là Phán Phán hiểu chuyện.”
Trên mặt ông ta lộ vẻ tham lam.
Bà nội lập tức ngăn cản:
“Không được!”
Bác cả cau mày:
“Mẹ! Sao lại không được?”
Anh họ cả nôn nóng:
“Bà! Phán Phán cũng nói là người một nhà cùng hưởng phúc. Sao bà lại cản? Bà có thiên vị quá rồi không?”
Mấy người họ hàng cố tình hùa theo:
“Chị dâu nhà họ Thiết, nhà thằng Hai gặp may, chẳng lẽ bọn tôi không được ké phần chút lộc à?”
Bà nội muốn cản tôi mở thư ngay tại chỗ, ngược lại lại khiến mọi người dồn dập chất vấn.
Tôi nhìn bà ta lúng túng, tức giận mà không biết phải nói sao, trong lòng thầm cười lạnh.
2
Em gái tôi cũng nhận ra có điều bất thường, nó đã len lén dịch lại gần, thì thầm hỏi tôi:
“Chị, lạ quá. Bà nội tuy có thiên vị, nhưng cũng không thể thiên vị nhà mình chứ?”
Ai mà chẳng rõ, người bà nội thiên vị luôn là nhà bác cả!
Anh họ cả còn gấp gáp phụ họa, giục tôi bóc thư ngay tại chỗ, thậm chí không ngại nói thẳng bà nội thiên vị.
Buồn cười thật đấy.
Có lẽ bà nội thế nào cũng không ngờ, mình vốn bênh cháu đích tôn, cuối cùng lại bị chính đứa cháu đó nghi ngờ.
Đúng là tự mình chuốc lấy, còn chẳng thể cãi nổi.
Cảm giác hả hê chỉ thoáng qua khi nhìn em gái, hốc mắt tôi lập tức cay cay.
Kiếp trước, lần cuối tôi gặp em ấy, đã là một cái xác không nguyên vẹn.
Trước đó tôi không tài nào tưởng tượng nổi, con người vì lòng tham, có thể biến thành thứ ác quỷ vô nhân tính thế nào!
Đám họ hàng mơ tưởng tiền của chúng tôi, đã ra tay từ em gái tôi trước, thuê côn đồ dọa dẫm.
Nhưng tên côn đồ đó lại nảy sinh tà tâm.
“Chị?” Em gái hoảng hốt, “Sao chị khóc vậy?”
Tôi lắc đầu: “Chị vui thôi. Nhớ em quá!”
Em tôi mới mười bảy tuổi!
Tương lai của con bé dù có nắng mưa thất thường, nhưng tuyệt đối không đáng trở thành một cái xác chẳng ai nhận ra!
Nó có phần xấu hổ, lại thêm chút ngượng ngùng.
“Chị! Mới hơn tháng không gặp thôi, sao chị sến dữ vậy!”
Miệng thì chê, nhưng nó vẫn len lén khoác tay tôi.
Tôi khẽ xoa đầu nó.
Nhưng chúng tôi còn chưa kịp nói gì thêm, bà nội đã bị mọi người dồn ép truy hỏi.
Bà cứng họng, không cãi lại được, mọi người lại giục cha tôi mở thư.
Cha nhìn tôi.
Tôi nhẹ gật đầu.
Ông không hiểu chuyện gì, nhưng không khí đã bị đẩy lên mức này, đành mở thư ngay tại chỗ.
Anh họ cả sốt ruột, thậm chí bước mấy bước cướp luôn phong thư.
Hắn đọc to:
“Anh Diệp thân mến, đã hai mươi năm không gặp, không biết anh dạo này khỏe không… Chuyện năm xưa, tôi vẫn luôn ghi lòng tạc dạ… Xin bày tỏ lòng cảm ơn sâu sắc…”
Càng đọc giọng hắn càng yếu dần.
Đến cuối cùng, hắn ngỡ ngàng:
“Gì cơ? Chỉ vậy thôi á? Chẳng qua là lời cảm ơn suông, chẳng hành động gì cả? Không phải nói phát tài bên đó sao! Có chút hậu tạ cũng được chứ.”
Hắn lật qua lật lại bức thư, thất vọng đến cạn lời.
Bà nội sầm mặt, im lặng.
Nghe cháu đích tôn trách móc, phá hỏng kế hoạch, trong lòng chắc hẳn không cam tâm.
Đáng đời!
Kiếp trước, mấy ngày sau, ông bà nội định chia nhà cửa.
Bọn họ vin cớ nhà tôi được báo ân, chắc chắn nhận được tiền, nên gom hết tài sản đưa cho nhà bác cả.
Thế mà còn muốn về nhà tôi an dưỡng tuổi già.
Nhà tôi lúc đó, cãi cũng không cãi lại được.
Mà tôi khi ấy cũng không hiểu đầu đuôi sự tình.
Mãi về sau mới biết, bà nội đã tráo bức thư ấy.
Lý do tráo rất đơn giản.
Ông Hách bên kia muốn báo ân, nhưng đích danh chỉ nhận cha mẹ tôi, người khác ông không nhận!
Thậm chí, trong thư ông Hách còn nói rõ, yêu cầu cha mẹ tôi không được giúp đỡ người khác.
Năm xưa, những người khác chẳng những không giúp ông ấy, còn từng hãm hại, đẩy ông ấy vào đường cùng.
Chính vì không thể chuyển giao ân tình này cho con trai lớn, bà nội mới quyết định tráo đổi bức thư báo ân.
Mấy câu anh họ cả vừa đọc đúng là nội dung thật trong thư, chỉ là bà nội đã lén lút cắt bỏ đi những đoạn mấu chốt nhất.
Kiếp trước, vì chuyện này mà nhà tôi bị dân mạng đào bới, chửi bới, công kích điên cuồng.
3
Cha tôi nhận lại bức thư.
Ông cũng chẳng mấy để tâm, chỉ cười nói:
“Anh Hách phát đạt là do bản lĩnh của ảnh, liên quan gì tới ba đâu.”
Anh họ cả bĩu môi, lầm bầm không ngừng.
Tôi biết, hắn đang thiếu tiền.
Lần này về quê cũng là để xin tiền ông bà nội.
Bảo là muốn khởi nghiệp, cần vốn làm ăn.
Nhưng tôi thừa biết, chỉ là vì đánh bạc thua, nợ ngập đầu.
Tôi bước tới bên cha, cố ý giả ngây hỏi:
“Lá thư này cũng có gì đâu nhỉ? Bà nội, sao lúc nãy lại không cho mở ra?”
Bà nội lườm tôi một cái, không nói không rằng, quay lưng vào nhà.
Tôi liền đi theo sau, vừa đi vừa cố ý nói lớn:
“Nghe nói anh họ bảo, nhà mình sắp chia tài sản à?”
Anh họ cả sững người, mặt viết rõ hai chữ: Khi nào tôi nói?
Nhưng hắn biết thừa trong bụng.
Bởi vì thiếu tiền, nên hắn mới cố làm trò hiếu thảo, nịnh nọt ông bà.
Ông bà cũng đã hé lộ trước cho hắn biết rồi.
Tôi nhanh chân vào nhà, lớn tiếng hô lên:
“Ơ! Hóa ra hợp đồng chia tài sản chuẩn bị sẵn hết rồi cơ à!”
Đương nhiên là có chuẩn bị rồi, chỉ là chưa định công bố ngay hôm nay.
Tôi nhanh chóng tìm được bản hợp đồng, rồi ôm nó chạy ra ngoài.
Động tĩnh lớn như vậy, đến mẹ tôi trong bếp cũng vội vàng chạy ra.
Mẹ chưa hiểu chuyện gì, em gái liền kéo mẹ lại, ghé tai giải thích nhỏ.
Nhìn cảnh cả nhà tụ họp đông đủ, khóe mắt tôi lại đỏ lên.
Kiếp trước, sau khi em gái gặp chuyện, cha mẹ tôi bị dân mạng phỉ nhổ bất hiếu, bị họ hàng truy hỏi tiền bạc, thậm chí còn bị đổ tiếng xấu vì tiền mà hại chết con mình, cho rằng họ keo kiệt tham lam.
Hai người cãi không lại, cuối cùng người thì chết vì tai nạn, người thì thắt cổ tự vẫn.
Kiếp này, tôi tuyệt đối không để bi kịch tái diễn!
Bà nội hối hả đuổi theo ra, nhưng động tác bà làm sao nhanh bằng tôi, tôi đã kịp bóc mở bản hợp đồng.
Tôi lớn tiếng đọc rõ ràng:
“Gia sản chia hết cho nhà con cả, nhà con thứ đã có của bất ngờ, tự nguyện rút lui, đồng thời gánh vác việc dưỡng già cho cha mẹ…”
Sân nhà bỗng chốc im phăng phắc.
Chỉ còn tiếng lửa nổ tí tách vang lên.
Tôi làm ra vẻ ngỡ ngàng đọc xong bản thỏa thuận, ngây thơ hỏi:
“Ông, bà! Sao lại thế này? Tại sao lại loại bỏ nhà con? Hơn nữa, nhà mình lấy đâu ra của bất ngờ? Bức thư báo ân mọi người đều nhìn rõ rồi cơ mà!”
Ông bà nội cứng họng không biết trả lời sao.
Ông nội trừng mắt nhìn tôi, đành gượng nói:
“Chia sai rồi, tất nhiên cũng có phần các con.”
Tôi vỗ ngực thở phào:
“Vậy thì tốt quá! Con cũng nghĩ mà, ông bà sao có thể thiên vị đến mức đó.”
Ông bà nội không thèm che giấu nữa, mặt sa sầm, u ám hẳn.
Bữa cơm hôm ấy, kết thúc trong ngượng ngùng.
Tôi cùng mẹ và em gái về thị trấn trước.
Cha tôi thì ở lại nhà cũ, mãi tới quá mười giờ đêm mới về.