Chương 8 - Sự Thật Nơi Con Tim
8
” Vậy nên… con đã nghĩ đủ mọi cách để buộc Tô Hân rời đi? Chỉ vì mấy căn nhà giải tỏa kia sao?”
Không khí bỗng lặng lại.
Một lúc lâu sau, Tô Nghiêm mới mở miệng:
” Con không hiểu sao mẹ lại phát hiện ra.”
Tôi thở dài, nhưng vẫn thấy phục nó vài phần thẳng thắn.
” Nhờ dữ liệu trên mạng thôi, mẹ thấy cái bài viết kia.”
” Ngay từ đầu, con tặng điện thoại chỉ để gây mâu thuẫn, sau đó chính con lại dùng nick nặc danh đưa lời khuyên, khiến hiểu lầm ngày càng lớn, rồi còn xúi giục để nó mau làm thủ tục chuyển hộ khẩu. Như vậy thì sau này nó sẽ không có quyền tranh giành nhà cửa với con nữa.”
Tô Nghiêm mỉm cười:
” Sau đó con phát hiện nó nhận lại cha ruột. Con chợt nhớ ra căn nhà cũ bên ngoại nó cũng nằm trong quy hoạch, thế là con lập tức về ngay trong đêm, chỉ để giúp mình giành thêm quyền lợi.”
” Mẹ à, vốn dĩ tất cả đều phải thuộc về con. Tô Hân chiếm chỗ bao năm nay, giờ cũng nên rời đi rồi.”
Trong lòng tôi dâng lên vị chát đắng khó nói thành lời.
” Sao con không chịu thẳng thắn nói chuyện với mẹ? Bao năm qua mẹ đã cố gắng hết sức để cho con điều kiện tốt nhất rồi mà…”
Nhưng Tô Nghiêm chẳng buồn để tôi nói hết câu.
” Mẹ luôn muốn công bằng giữa chúng con, muốn coi Tô Hân như con ruột. Nhưng mẹ ơi, con không chấp nhận. Con vốn nghĩ sau này lớn lên, chỉ cần gả nó đi là xong. Thế nhưng đến năm mười tám tuổi, nó hỏi mẹ: nếu nó không muốn kết hôn, mẹ có nuôi nó cả đời không?”
” Mẹ đã nói: có, bởi vì nó là con gái mẹ.”
” Nhưng tại sao chứ? Mẹ đã nuôi nó bao năm, dồn bao tâm huyết và sức lực, nếu không có nó thì giờ ít nhất chúng ta cũng đã dành dụm được không ít. Con từng nghĩ khi nó kết hôn, ít nhất cũng sẽ có một khoản sính lễ để con bớt gánh nặng. Ai ngờ nó lại chẳng muốn lấy chồng. Hơn nữa, với cái tính ích kỷ đó, chắc chắn nó sẽ tranh giành mọi thứ với con. Con buộc phải khiến mẹ nhìn rõ bộ mặt thật của nó, nếu không, mẹ sẽ chẳng bao giờ nỡ buông tay.”
Tôi sững sờ.
Nếu trước đây tôi còn nghĩ con làm vậy chỉ vì nhà cửa, có lẽ tôi còn hiểu được. Nhưng giờ đây tôi mới biết – trong lòng Tô Nghiêm, việc nhận nuôi Tô Hân từ đầu vốn dĩ chỉ là một cuộc trao đổi.
Tôi lặng lẽ quay người bỏ đi, thậm chí chẳng buồn nghe tiếng gọi của nó phía sau.
Mỗi đứa trẻ đều nghĩ rằng mình bị đối xử bất công.
Có lẽ… tôi thật sự chưa bao giờ là một người mẹ đủ tốt.
Chính sách giải tỏa chẳng bao lâu sau đã xuống.
Cộng thêm căn nhà cũ bên ngoại của Tô Hân, tổng cộng chúng tôi được chia ba căn hộ.
Tôi ghi hai căn dưới tên Tô Nghiêm, còn lại một căn bán đi, cầm tiền trong tay.
Thu dọn hành lý, tôi chuẩn bị lên đường.
Cả đời bôn ba vì cuộc sống, vậy mà tôi chưa từng đi đâu xa để nhìn ngắm thế giới.
Hôm ấy, tôi nghĩ rất nhiều.
Nỗi áy náy vì nhân cách của Tô Hân.
Nỗi buồn trước sự lạnh lùng của Tô Nghiêm.
Nhưng cuối cùng, tôi nhận ra người tôi nợ nhiều nhất lại chính là bản thân mình.
Giờ tôi đã nghỉ hưu, cũng là lúc sống những ngày mình thật sự mong muốn.
Nhưng ngay trước khi rời đi, tôi nhận được cuộc gọi từ đồn công an – Tô Hân dính vào một vụ án hình sự.
Vội vàng chạy đến, tôi mới biết rõ sự thật.
Cái “ngôi nhà hạnh phúc” mà nó hằng mơ, thật ra là do cha ruột nó đem ba trăm ngàn bán nó đi.
Bán cho một gã nhà giàu ngu dốt để nối dõi.
Cha Tô Hân nợ nần chồng chất, bị chủ nợ ép buộc, bèn nhớ đến đứa con gái đã bỏ rơi.
Đợi đến khi nó đủ mười tám tuổi, hắn lập tức xuất hiện, vẽ ra viễn cảnh xa hoa, khiến Tô Hân tin rằng cha mình là người có tiền.
Đến “nhà mới” rồi, nó mới phát hiện mình bị bán.
Nó khóc lóc vùng vẫy, đổi lại chỉ là những trận đòn thù tàn nhẫn.
Cuối cùng, trong một đêm tủi nhục, nó cầm kéo đâm thẳng vào ngực kẻ kia.
Dù được cứu sống, nhưng hắn suốt đời chỉ có thể nằm liệt giường.
Còn Tô Hân bị kết án năm năm tù vì tội cố ý gây thương tích.
Cha nó cùng kẻ mua cũng bị xử mười năm tù vì tội buôn bán người.
Lần nữa gặp lại, nó đã hoàn toàn suy sụp.
Chỉ khi thấy tôi, trong ánh mắt mới ánh lên chút sinh khí.
” Dì à, con biết sai rồi. Chỉ có dì mới thật lòng với con.”
” Sau khi con ra tù, dì còn chấp nhận con không? Con sẽ nuôi dì lúc về già.”
Tôi khẽ thở dài.
Nó không phải biết lỗi, chỉ là đã hết đường lui.
” Cải tạo cho tốt đi. Chúng ta từng nói, từ nay dù có chuyện gì cũng không liên quan. Đây là lần cuối cùng dì đến gặp con.”
Bước ra khỏi nơi ấy, ánh sáng và bóng tối như hai thế giới tách biệt.
Tin nhắn nhắc tôi: hai tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh.
Điểm đến là một thành phố xinh đẹp, nơi tôi đã ước mong từ thời còn trẻ.
Ở đó có biển khơi yên bình, có nắng ấm dịu dàng, có mây trắng thong dong.
Và có cả sự tự do – thứ tôi đã lãng quên từ lâu.
Chúng vẫn luôn ở đó.
Đợi tôi.
Mãi mãi.