Chương 15 - Sự Thật Đằng Sau Tờ Giấy
“Tôi quá cố chấp, quá coi trọng danh dự gia tộc, mà bỏ qua hạnh phúc của con trai.” Phu nhân Kỷ hít sâu, “Khi thấy nó ở bên cô và đứa nhỏ… tôi mới hiểu điều gì mới thật sự quan trọng.”
Nguyễn Niệm không biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể khẽ gật đầu.
“Còn nữa.” Phu nhân Kỷ lấy từ túi xách ra một phong bì, đưa sang, “Đây là cho các người.”
Nguyễn Niệm mở ra —— là văn bản chuyển nhượng cổ phần. Phu nhân Kỷ đã chuyển 15% cổ phần Kỷ thị dưới danh nghĩa của Tiểu Vũ, do cô và Kỷ Thâm đồng quản lý.
“Cái này… quá quý giá.” Nguyễn Niệm kinh ngạc.
“Không phải quà, mà là trách nhiệm.” Phu nhân Kỷ khôi phục một chút uy nghiêm vốn có, “Kỷ Thâm sẽ trở lại làm CEO, nhưng hội đồng quản trị đã đồng ý để nó làm việc từ xa, mỗi tuần chỉ cần đến trụ sở hai ngày. Thời gian còn lại… nó có thể ở lại đây.”
Tim Nguyễn Niệm đập loạn. Điều đó có nghĩa là anh không cần chọn giữa sự nghiệp và gia đình, nghĩa là họ không cần rời khỏi thị trấn, nghĩa là…
“Cảm ơn bà.” Cô chân thành nói.
Phu nhân Kỷ khoát tay: “Đừng cảm ơn tôi. Đây là quyết định bị nó ép buộc bằng đơn từ chức.” Khóe miệng bà khẽ cong, “Nó dũng cảm hơn tôi.”
Tối hôm đó, sau khi dỗ Tiểu Vũ ngủ, Nguyễn Niệm đưa văn bản cổ phần cho Kỷ Thâm xem. Anh không hề ngạc nhiên.
“Anh đã bàn rất lâu với mẹ.” Anh thừa nhận, “Anh đồng ý quay lại quản lý công ty, nhưng phải theo cách của anh —— cân bằng công việc và gia đình.”
Nguyễn Niệm tựa vào ngực anh: “Anh nói chuyện đó khi nào?”
“Mỗi lần gọi video cho Tiểu Vũ xong.” Kỷ Thâm hôn lên tóc cô, “Anh nói với bà, nếu muốn cháu gái kính trọng và yêu thương, thì phải tôn trọng mẹ của nó trước.”
Nguyễn Niệm ngẩng lên: “Anh mạo hiểm lớn như vậy vì em…”
“Vì em, vì Tiểu Vũ, cũng vì chúng ta.” Kỷ Thâm siết chặt vòng tay, “Anh muốn cho em một mái nhà thật sự —— không phải vì nghĩa vụ pháp luật, mà vì lựa chọn của tình yêu.”
Ngày sinh nhật Tiểu Vũ, nắng vàng rực rỡ. Nguyễn Niệm và Kỷ Thâm cùng nhau trang trí bữa tiệc chủ đề cổ tích trong sân, mời tất cả bạn nhỏ đến dự. Điều bất ngờ là phu nhân Kỷ lại đảm nhận vai trò “người giữ trật tự”, nghiêm túc nhưng công bằng trong việc hòa giải mấy cuộc cãi vã của lũ trẻ.
Sau khi tiệc kết thúc, Kỷ Thâm bí mật bảo với Nguyễn Niệm rằng anh có một sắp xếp đặc biệt. Anh để mẹ trông Tiểu Vũ, còn mình lái xe đưa cô ra thành phố.
“Đi đâu vậy?” Nguyễn Niệm tò mò hỏi.
“Bí mật.” Kỷ Thâm chỉ mỉm cười.
Khi xe dừng trước nhà hàng Ý quen thuộc, tim Nguyễn Niệm lỡ một nhịp —— chính là nơi họ hẹn hò lần đầu tiên, bảy năm trước.
Nhà hàng vẫn như xưa, ánh đèn vàng ấm áp, khăn trải bàn kẻ caro đỏ trắng, thậm chí nghệ sĩ violin già vẫn ngồi ở góc quen thuộc. Kỷ Thâm đã đặt đúng vị trí năm đó.
“Em còn nhớ đã gọi món gì không?” Anh hỏi, kéo ghế cho cô.
“Mì hải sản.” Nguyễn Niệm mỉm cười, “Anh còn trêu em gọi món tầm thường nhất.”
Người phục vụ mang ra chai vang đỏ —— cùng loại như năm xưa. Nguyễn Niệm cảm thấy thời gian như quay ngược, nhưng người đàn ông trước mặt đã không còn là chàng trai chỉ biết công việc năm nào.
Sau món chính, Kỷ Thâm bỗng rời chỗ. Khi Nguyễn Niệm còn thắc mắc, nghệ sĩ violin bước tới bàn cô, kéo bản nhạc “Can’t Help Falling in Love.”
Rồi cô nhìn thấy anh —— đứng giữa nhà hàng, trong tay cầm một chiếc hộp nhỏ, chậm rãi tiến lại.
Xung quanh khách khứa trầm trồ khe khẽ, có người rút điện thoại ghi hình. Tim Nguyễn Niệm đập thình thịch, bàn tay che miệng.
Kỷ Thâm quỳ một gối xuống trước mặt cô, mở hộp —— bên trong là chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, lấp lánh dưới ánh đèn.
“Nguyễn Niệm.” Giọng anh run run. “Bảy năm trước, anh lần đầu hẹn em ở đây. Ba năm trước, anh ngu ngốc đánh mất em. Hôm nay, anh muốn một lần nữa bắt đầu lại.”
Nước mắt làm mờ tầm mắt cô.
“Em đồng ý lấy anh lần nữa chứ? Không vì trách nhiệm hay thói quen, mà vì mỗi ngày anh đều yêu em nhiều hơn, và càng chắc chắn —— em chính là người anh muốn cùng đi hết cuộc đời.”
17
Trong nhà hàng, khách khứa bắt đầu reo hò:
“Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Nguyễn Niệm vừa khóc vừa cười gật đầu:
“Em đồng ý.”
Kỷ Thâm đeo nhẫn cho cô, rồi trong tiếng vỗ tay vang dội, anh cúi xuống hôn cô. Nụ hôn này sâu hơn, nồng cháy hơn nụ hôn trong bệnh viện, mang theo cả lời hứa và tương lai.
Trên đường trở về thị trấn Thanh Sơn, Nguyễn Niệm liên tục nhìn chiếc nhẫn trên tay, vẫn không dám tin mọi thứ là thật.
“À đúng rồi.” Kỷ Thâm bỗng nói, “Mẹ hỏi chúng ta có thể tổ chức hôn lễ sau ba tháng được không.”
“Cái gì? Bà ấy đã biết rồi à?”
“Tất nhiên.” Kỷ Thâm cười ranh mãnh, “Chiếc nhẫn này là mẹ giúp anh chọn. Đó là bảo vật gia truyền, nghe nói sẽ mang lại may mắn cho hôn nhân.”
Nguyễn Niệm lắc đầu bật cười. Ai có thể ngờ, phu nhân Kỷ, người từng phản đối họ kịch liệt nhất, giờ lại trở thành người thúc đẩy tích cực nhất?
Ba tháng sau, trong nhà thờ thị trấn Thanh Sơn.
Nguyễn Niệm mặc chiếc váy cưới đơn giản mà thanh lịch, trên tay ôm bó hoa tulip trắng, bước trên lối đi rải đầy cánh hoa. Phía trước, Tiểu Vũ mặc váy vàng nhạt, nghiêm túc làm tròn vai trò phù dâu nhí, vừa rải hoa vừa liên tục ngoái lại để chắc rằng mẹ vẫn đi theo sau.
Kỷ Thâm đứng cạnh mục sư, trong bộ vest thẳng thớm, đôi mắt ngập tràn tình yêu. Bên cạnh anh, phu nhân Kỷ ngồi ngay ngắn, khóe môi thoáng hiện một nụ cười hiếm thấy.
Khi mục sư tuyên bố: “Chú rể có thể hôn cô dâu,” Kỷ Thâm khẽ vén tấm khăn voan của Nguyễn Niệm, thì thầm bên tai cô:
“Lần này anh sẽ làm tốt hơn, anh hứa.”
Nụ hôn của họ dịu dàng mà kiên định, trong khi Tiểu Vũ vui mừng vỗ tay, hoàn toàn quên mất trên tay vẫn còn những cánh hoa chưa rải hết.
Tiệc mừng nhỏ sau hôn lễ được tổ chức tại vườn trà mà Nguyễn Niệm yêu thích nhất. Khi mặt trời dần lặn, Kỷ Thâm lặng lẽ dắt tay cô rời khỏi đám đông, đưa cô đến một triền đồi nhỏ yên tĩnh.
“Mệt không?” Anh khẽ hỏi, chỉnh lại mái tóc bị gió thổi rối của cô.
Nguyễn Niệm lắc đầu, tựa vào vai anh:
“Chỉ muốn khắc sâu khoảnh khắc này trong lòng.”
Ở phía xa, ánh đèn từ buổi tiệc lập lòe, tiếng cười rộn rã truyền đến. Tiểu Vũ đang được bà nội dắt đi khoe chiếc vòng bạc nhỏ trên tay.
“Em biết không,” Kỷ Thâm đột nhiên nói, “lần đầu tiên anh nhìn thấy em… không phải trong buổi tiệc cuối năm công ty.”
Nguyễn Niệm ngẩng đầu:
“Gì cơ?”
“Là ở quán cà phê dưới tòa nhà công ty.” Kỷ Thâm mỉm cười, “Em đã đưa khăn giấy cho một cô gái lạ đang khóc, còn giúp cô ấy trả tiền cà phê. Khi đó, anh đã nghĩ —— cô gái này thật đặc biệt.”
Nguyễn Niệm hoàn toàn không nhớ nổi chuyện ấy:
“Vậy nên sau đó ở buổi tiệc cuối năm, anh cố tình tiếp cận em?”
“Đúng vậy, một cuộc gặp gỡ được lên kế hoạch kỹ lưỡng.” Kỷ Thâm thừa nhận, “Chỉ tiếc anh là một ‘người lập kế hoạch tồi,’ suýt nữa đã đánh mất em.”
Nguyễn Niệm đặt tay lên bụng mình —— nơi đã hơi nhô lên, một niềm vui bất ngờ mà hai tuần trước mới được xác nhận. Kỷ Thâm đặt bàn tay anh lên, hai người cùng nhau cảm nhận sự sống nhỏ bé đang dần lớn lên.
“Lần này sẽ không thế nữa.” Nguyễn Niệm khẽ hứa.
Đêm buông xuống, ngôi sao đầu tiên lóe sáng nơi chân trời. Kỷ Thâm hôn lên trán vợ, rồi nắm lấy tay cô:
“Về thôi, con gái chúng ta chắc đang tìm mẹ rồi.”
Họ cùng nhau bước về phía ánh đèn nơi xa, về với gia đình đang chờ đợi, về với tương lai —— thứ mà trước kia họ từng không dám mơ, nay lại đang thật sự nắm giữ trong tay.
[Toàn văn hoàn]