Chương 13 - Sự Thật Đằng Sau Tình Yêu Giả Mạo

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

13

“Vậy sao cô lại ngủ chung với tôi?”

Vừa dứt lời, anh thấy mặt cô ửng hồng.

“Em định sắp xếp cho anh xong thì sang phòng khác ngủ, nhưng… anh kéo em không cho đi, còn…”

Vẻ ngập ngừng của cô khiến mắt anh tối lại, không biết tin bao nhiêu phần, chỉ thấy anh bất ngờ ngồi dậy. Trước khi rời khỏi phòng, anh chỉ liếc cô một cái:

“An Chi Ninh, cất mấy trò nhỏ của cô đi. Tôi cưới cô chỉ vì cô ngoan ngoãn, dễ khiến ba mẹ tôi hài lòng. Nếu còn có lần sau, tôi không ngại đổi người khác.”

Sắc mặt An Chi Ninh khó coi, nhìn theo bóng lưng anh rời đi, suýt nữa cắn vỡ răng.

Thượng Hải, nhà họ Tống.

Tống Khinh Ngữ nhìn cuộc gọi lạ lại sáng lên trên màn hình, lần đầu tiên cảm thấy Lục Dữ Châu đúng là thứ cao dán chó hoang bám mãi không gỡ ra được, cực kỳ phiền phức.

Dạo trước, sau khi cô chặn anh ta, quả thật yên tĩnh được một thời gian. Gần đây không biết lại phát bệnh gì, cô vừa chặn một số thì anh ta lập tức đổi số khác gọi tiếp.

Sau khi lần nữa ngắt máy và chặn số này, tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng cuối cùng cũng dừng lại.

Cô khẽ thở ra một hơi, tắt âm điện thoại rồi úp xuống bàn, lúc này mới có thời gian tập trung xem kỹ tập tài liệu trước mặt.

Dự án lần này là dự án lớn đầu tiên cô tiếp nhận kể từ khi vào Thịnh Khải. Nếu có thể hoàn thành trọn vẹn, cô sẽ chính thức đứng vững trong hàng ngũ lãnh đạo cấp cao của công ty.

Lúc nhận việc, cô không hề do dự, nhưng sau đó mới phát hiện trong danh sách đấu thầu lại bất ngờ xuất hiện thêm một cái tên — Lục Dữ Châu.

Cô không sợ đối mặt trực diện với anh, chỉ là không hiểu rốt cuộc anh tham gia lần này là vì lý do gì.

Gốc rễ của Lục thị nằm ở Hải Thành, anh ta lại đột nhiên nhúng tay vào dự án ở Thượng Hải, chẳng lẽ… là vì cô?

Nghĩ tới đây, Tống Khinh Ngữ không nhịn được bật cười khẽ.

Lục Dữ Châu chẳng lẽ cho rằng như vậy là sâu nặng lắm sao? Một mặt cùng một người phụ nữ chuẩn bị hôn lễ, một mặt lại dây dưa không buông với một người khác, giẫm hai thuyền mà vẫn ngang nhiên, còn dám nói với cô rằng chuyện giữa anh ta và An Chi Ninh không phải như cô nghĩ.

Nhưng cho dù anh ta thật sự không yêu An Chi Ninh thì sao?

An Chi Ninh suy cho cùng cũng là đối tượng kết hôn mà chính anh ta đồng ý chọn, cho dù cô ta không phải tiểu thư nhà giàu nhất, anh ta cũng không thể tự tiện biến cô — từ bạn gái chính thức — thành người tình bị nuôi bên ngoài, đúng không?

Lần đấu thầu này vô cùng căng thẳng, tham gia không chỉ có Thịnh Khải và Lục thị, mà hầu hết các gia tộc hào môn hàng đầu ở Thượng Hải đều góp mặt, tất nhiên, cũng không thiếu những người từ thành phố khác đến như Lục Dữ Châu.

Vì số người quá đông, ban tổ chức trực tiếp tổ chức một buổi tiệc, mời tất cả các tập đoàn tham gia đấu thầu đến.

Khi dì Tống đưa thiệp mời tới, bà còn thần bí chớp mắt với cô.

Tống Khinh Ngữ thấy ánh mắt đầy ẩn ý đó, cứ tưởng mình bỏ lỡ thông tin gì, bèn mơ hồ hỏi:

“Dì, còn chuyện gì nữa sao?”

Nghe cô nói vậy, dì Tống liền liếc xéo một cái, thấy cô dường như thật sự quên sạch chuyện đã bàn mấy hôm trước, bèn thôi không giấu nữa, vỗ vai cô:

“Ôi chao, trước đây chẳng phải nói để cháu gặp mặt con trai bạn dì sao? Trước bận quá nên nó không thu xếp được, lần này nó cũng tham gia đấu thầu, vừa hay hai đứa gặp nhau luôn!”

Nghe đến chuyện xem mắt, Tống Khinh Ngữ lập tức cứng họng, lại nghĩ đến hoàn cảnh gặp mặt này, không biết nên khóc hay cười:

“Dì à, chúng ta đều đi đấu thầu, thế chẳng phải thành đối thủ sao? Để đối thủ đi xem mắt ngay tại hiện trường đấu thầu, dì đúng là số một đấy!”

Cô còn phối hợp giơ ngón cái tán thưởng, nhưng dì Tống chẳng bận tâm:

“Thì đã sao? Trên thương trường là đối thủ, dưới sân khấu chưa chắc đã thế. Hơn nữa, nếu gặp nhau trước, dùng chút mỹ nhân kế cũng tốt chứ sao. Dì nghe ngóng rồi, tuy thằng bé chưa từng yêu ai, nhưng từng thích một cô gái, nghe nói lại đúng gu của cháu!”

Tống Khinh Ngữ nghe xong thì khựng lại, chợt nhớ lần trước, sau khi phát hiện hai người đã kết bạn từ trước nên bỏ qua bước kết bạn mới, rồi cứ thế quên trò chuyện, dẫn đến quên luôn chuyện xem mắt.

Giờ được dì nhắc, cô mới nhớ tới người đó.

Người mà anh ta thích lại cùng kiểu với cô, hơn nữa hai người vốn đã là bạn bè, chẳng lẽ ngay từ đầu anh ta kết bạn với cô cũng vì lý do này?

Tống Khinh Ngữ khẽ nhíu mày, thiện cảm trong lòng đối với anh ta giảm đi vài phần.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)