Chương 7 - Sự Thật Đằng Sau Lễ Cưới
7
Buổi tiệc cưới đến nước này tất nhiên không thể tiếp tục, mấy người chúng tôi đều bị đưa về đồn cảnh sát.
Tôi được cảnh sát đưa đến bệnh viện để điều trị và giám định thương tích. Khi quay lại đồn, đã là vài tiếng sau.
Lúc tôi đến nơi, bác gái và gia đình chị họ, ba mẹ tôi, cùng với bố mẹ Thẩm Nam Thanh đều đã có mặt ở đó.
Tôi bị Thẩm Nam Thanh đánh đến mức chấn động não nhẹ, trên người còn có nhiều vết thương. Cảnh sát nói nếu xử theo pháp luật, Thẩm Nam Thanh ít nhất cũng phải ngồi tù ba tháng.
Tôi đồng ý.
Kiếp trước bị anh ta đâm chết bằng dao, giờ chỉ ngồi tù ba tháng đã là quá nhẹ.
Bố mẹ Thẩm Nam Thanh đến cầu xin tôi, mong tôi rộng lượng bỏ qua cho con trai họ, nhưng tuyệt nhiên không hề nhắc gì đến chuyện bồi thường.
Thẩm Nam Thanh cũng đứng một bên, mở miệng van xin:
“Trần Nhiên, anh biết anh sai rồi, lúc đó anh quá kích động!”
“Trần Nhiên, anh là bạn trai em mà! Sao em nỡ để anh bị bắt giam?”
Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương, nhưng tôi chỉ lạnh lùng lắc đầu:
“Thẩm Nam Thanh, đủ rồi!”
“Anh chưa từng chịu nghe tôi giải thích!”
“Vả lại, với những lời anh nói lúc đó, anh nghĩ tôi còn tin nổi anh sao?”
Tôi lạnh nhạt nói với cảnh sát:
“Thưa anh, tôi yêu cầu xử lý nghiêm!”
Mấy cảnh sát không nói lời nào, lập tức áp giải Thẩm Nam Thanh rời khỏi phòng.
Anh ta còn không ngừng cầu xin, nhưng tôi chẳng buồn để tâm.
Xử lý xong chuyện của Thẩm Nam Thanh, tôi mới quay sang nhìn gia đình bác gái.
Ánh mắt bác gái và chị họ nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nhưng họ không tự hỏi xem, mọi chuyện hôm nay… chẳng phải đều do họ tự chuốc lấy hay sao?
Tôi im lặng một lát, sau đó quay sang nói với cảnh sát:
“Thưa cảnh sát, việc bác ấy vu khống tôi, thậm chí còn giả mạo giấy tờ — xin hỏi sẽ bị xử lý như thế nào?”
Tôi biết rõ, đây mới là phần quan trọng nhất.
Cảnh sát trả lời:
“Qua điều tra ban đầu, xác nhận hành vi vu khống là có thật, còn giấy tờ thì không bị làm giả — tuy nhiên có hành vi sử dụng danh tính người khác, điều này chắc chắn phạm pháp.”
Nghe xong, tôi gật đầu. Tôi định nói thêm gì đó thì ba tôi kéo tay tôi lại, lớn giọng:
“Trần Nhiên, đủ rồi! Bác gái là người trong họ, con sao có thể kiện bác ấy được?!”
Nghe ông nói, mắt tôi đầy thất vọng.
Ông không hề nghĩ xem — nếu bác gái thật sự xem tôi là người thân, thì sao có thể vu khống tôi giữa chốn đông người như vậy?
Tôi nhìn ông, cất giọng lạnh lùng:
“Bà ta đâu có xem con là người thân.”
Dứt lời, tôi nhìn sang cảnh sát:
“Thưa anh, tôi yêu cầu xử lý thật nghiêm.”
Nghe vậy, sắc mặt ba tôi lập tức biến đổi, ông tức giận quát:
“Nếu con cứ cứng đầu như vậy, từ nay về sau, đừng gọi ta là ba nữa!”
Tôi gật đầu:
“Được thôi!”
Kiếp trước dạy tôi một điều: thời điểm như thế này, không thể mềm lòng. Tôi thậm chí đã quyết định — sau khi mọi việc kết thúc, tôi sẽ bán căn hộ của mình, rời thành phố này, đến nơi khác sống.
Còn về gia đình…
Họ chưa từng xem tôi là người thân.
Lời tôi nói khiến ba tôi nổi giận, ông bỏ đi trong tức tối, còn tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con.