Chương 3 - Sự Thật Đằng Sau Lễ Cưới
“Tôi vốn muốn chừa chút thể diện cho con nhóc này, không ngờ nó lại không biết điều!”
“Nó thật sự nghĩ không ai biết bản chất nó là gì sao?”
Vừa nói, bác gái vừa dang tờ giấy chứng nhận ra cho mọi người xem.
Tôi liếc nhìn dòng chữ trên giấy, lập tức sững người.
Trên đó, rõ ràng ghi tên tôi, kèm theo cả số chứng minh nhân dân.
Nhưng tôi chưa từng làm chuyện đó.
Ngay lúc này, tôi quay sang nhìn chị họ. Ánh mắt chị ta tránh né, rõ ràng là đang che giấu điều gì đó.
“Mẹ! Hôm nay là ngày con cưới chồng, mẹ định làm ầm lên đến mức nào nữa đây?!”
Chị họ vội vàng kéo bác gái lại, đồng thời nói:
“Xin lỗi mọi người, mẹ con uống hơi nhiều, nói bậy thôi ạ!”
Vừa nói, chị ta vừa định kéo bác gái rời khỏi đó.
Thế nhưng bác gái lại đẩy chị ra, lớn tiếng quát:
“Con đúng là đồ ngu! Mẹ đang vì cái tốt của con đó!”
“Con còn giữ thể diện cho loại người như Trần Nhiên làm gì! Nó chỉ là đứa rẻ tiền!”
Vừa nói, bà ta vừa đưa tờ giấy chứng nhận tới sát mặt tôi:
“Nhìn kỹ đi, chuyện này rốt cuộc là thế nào?!”
Tôi nhìn chằm chằm vào giấy chứng nhận, lại liếc sang chị họ đang cố lảng tránh ánh mắt, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Mấy năm trước, chị họ từng nói với tôi là không có thẻ bảo hiểm y tế, hỏi mượn thẻ của tôi để đi khám bệnh.
Khi ấy tôi không nghĩ nhiều, liền đưa thẻ bảo hiểm của mình cho chị.
Giờ thì rõ rồi — chị ta đã dùng thẻ bảo hiểm mang tên tôi… để đi phá thai!
Lúc này, tôi tức đến phát điên.
Kiếp trước, tôi đã tin tưởng chị họ một cách tuyệt đối, giờ mới thấy bản thân ngu ngốc đến mức nào.
Tôi cầm tờ giấy chứng nhận, lập tức gọi điện báo cảnh sát.
“Alo, tôi muốn báo án! Tôi bị người khác vu khống, đối phương còn giả mạo giấy tờ để bôi nhọ tôi!”
Giọng tôi vang lớn giữa khán phòng, tất cả khách khứa đều nghe rõ mồn một.
Thấy tôi gọi cảnh sát, bố lập tức kéo tôi lại, mắng:
“Đủ rồi, Trần Nhiên! Con còn thấy chưa đủ mất mặt sao?!”
Ông nhìn tôi, giọng gằn xuống:
“Sự thật rành rành ra đó, con còn không chịu nhận?!”
Tôi nhìn gương mặt tức giận của bố, lại nhìn sang mẹ — bà cũng đang lảng tránh ánh mắt tôi. Lòng tôi lập tức trùng xuống.
“Bố mẹ con biết hết rồi! Chẳng phải chuyện này bố mẹ cũng biết sao?”
Bác gái lớn tiếng nói thêm:
“Còn gọi gì cảnh sát, chính mày làm, chẳng lẽ còn không biết mình làm gì sao?!”
Nghe đến đây, tôi hiểu rõ mọi chuyện.
Bác gái là người không giữ mồm giữ miệng. Với loại người như bà ta, làm sao giấu được bí mật?
Cho nên, bố mẹ tôi đã tin rồi.
Thậm chí, họ chưa từng hỏi tôi lấy một lời.
Tôi quay đầu nhìn quanh sảnh tiệc, ánh mắt của khách khứa đều đang dán chặt vào tôi — ánh mắt tràn đầy mỉa mai, chế giễu.
Tôi biết họ đều nghĩ tôi thật sự đã làm chuyện đó.
Ngay khoảnh khắc ấy, lòng tôi lạnh ngắt.
Thì ra trong mắt bố mẹ, tôi lại là loại người như vậy.
“Trần Nhiên, không ngờ con lại làm ra chuyện thế này!”
Đúng lúc này, một người đột ngột xông vào từ cửa lớn.
Tôi quay đầu lại, sững sờ.
Là bạn trai tôi — Thẩm Nam Thanh đến rồi.
4
Kiếp trước, chính vì Thẩm Nam Thanh không chấp nhận được quá khứ của tôi nên đã rút dao đâm chết tôi.
Vậy mà kiếp này, tôi không ngờ anh ta lại xuất hiện ở buổi tiệc cưới.
Tôi quay sang nhìn chị họ. Tôi biết, người mà chị ấy gọi điện lúc nãy… chính là Thẩm Nam Thanh.