Chương 6 - Sự Thật Đằng Sau Cuộc Hôn Nhân
Khoảnh khắc đó, Tạ Hoài Tự cảm giác tim mình như bị lưỡi dao đâm xuyên, đau đớn khôn xiết.
Vừa thương xót cho người trong lòng, vừa thương chính bản thân, đứa trẻ mồ côi mẹ từ nhỏ, sống chật vật dưới tay quý phi.
Hắn thề sẽ cả đời nâng nàng trong tay, yêu thương, bảo hộ.
Ban đầu, hắn quả thực đã làm vậy.
Hắn chống lưng cho nàng, áp chế cha mẹ nàng, tát vào mặt tỷ tỷ nàng, kẻ tuy khí chất thanh lãnh, nhưng lại mang tâm địa rắn rết, khiến nàng chịu bao ủy khuất.
Về sau, tỷ tỷ ấy còn cả gan đẩy nàng, lúc ấy đang mang thai, xuống bậc thang, khiến nàng hấp hối, hôn mê sâu.
Hắn giận đến phát cuồng, lúc đầu định một kiếm giết Lâm Thải Vi, nhưng rồi lại thấy chết như vậy là lợi cho nàng ta.
Hắn đồng ý cho nàng ta vào Đông cung như đã cầu xin, ngày đêm nhục mạ, hành hạ.
Mà Lâm Thải Vi vẫn ngẩng gương mặt trắng nhợt, yếu ớt nói:
“Điện hạ, nô tỳ tâm ý hướng về người, đời này không hối.”
Lời này như ma chú, lặp đi lặp lại, khắc sâu vào lòng hắn.
Rồi hắn nhận ra,
Bóng hình Lâm Thu Dự trong lòng đã dần phai nhạt,
còn hắn thì hoàn toàn yêu Lâm Thải Vi mất rồi.
10
Tạ Hoài Tự ở hành cung năm ngày.
Mê hương ta hạ khiến hắn đêm đêm chìm trong mộng đẹp, tưởng như đang hoan hảo cùng ta,
mà thực chất, người cùng ta ân ái lại là kẻ khác.
Năm ngày sau, ta cùng Tạ Hoài Tự hồi cung.
Nửa tháng sau, ta biểu hiện triệu chứng ốm nghén, hắn mừng khôn xiết, lập tức gọi thái y bắt mạch.
Chẳng bao lâu, thái y quỳ xuống, hân hoan chúc mừng ta và Tạ Hoài Tự.
Thời gian tính ra vừa khớp, đúng là mang thai ở hành cung.
Tạ Hoài Tự mày mắt rạng rỡ, nắm tay ta nói:
“Năm ngày ở hành cung, ta đêm đêm canh cánh, cuối cùng cũng không uổng, A Dự, nàng nghe không? Tiểu công chúa của chúng ta sắp tới rồi.”
Ta dịu dàng mỉm cười:
“Phu quân đối với thiếp tình sâu nghĩa nặng, thiếp thấy mình là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ.”
Bên cạnh, Tạ Duẫn khẽ hừ mũi,
lông mày chứa đầy khinh miệt và căm ghét.
Ta biết hắn đang nghĩ gì,
chỉ là cho rằng ta ngu ngốc, sắp chết đến nơi còn mơ mộng hạnh phúc.
Mang thai rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể đổi hồn.
Thế nhưng Tạ Hoài Tự lại khác thường, lần lữa mãi chưa động thủ,
mãi cho đến khi Tạ Duẫn khóc òa:
“Phụ hoàng vì sao còn chưa ra tay?”
Tạ Hoài Tự chau mày trấn an:
“Duẫn nhi, hãy đợi thêm.”
“Còn đợi gì? Hài nhi muốn tối nay gặp mẫu thân! Chẳng lẽ phụ hoàng không nỡ bỏ ả tiện nhân này, không cần mẫu thân nữa sao?”
Sắc mặt Tạ Hoài Tự tối sầm:
“Vô lễ!”
Tạ Duẫn lập tức ngậm miệng, chỉ còn thút thít, đôi vai nhỏ run lên từng đợt, trông đáng thương.
Tạ Hoài Tự khẽ thở dài:
“Đừng khóc nữa… Vậy thì tối nay ra tay.”
11
Tối đó, Tạ Hoài Tự mời ta ra ngự hoa viên ngắm trăng.
Uống vài chén, ta liền chìm vào hôn mê.
Khi tỉnh lại, ta thấy mình ở chính giữa một pháp trận.
Dưới đất, một vòng phù văn đỏ tươi, dị thường, tỏa sáng lập lòe.
Ngưng Phách Đăng treo trên đầu, cũng phát ra quang mang u tối.
Quốc sư và Tạ Hoài Tự đứng cùng nhau,
từ xa nhìn về phía ta.
Toàn thân ta cứng đờ, không nhúc nhích được, chỉ biết run rẩy cầu cứu:
“Phu quân, cứu thiếp…”
Sắc mặt Phối Triết bỗng lạnh hẳn,
hắn liếc Tạ Hoài Tự, ánh mắt như lưỡi băng tẩm độc, nhưng Tạ Hoài Tự lại không nhận ra.
Nghe tiếng gọi của ta, hắn quay mặt sang chỗ khác, không dám đối diện:
“A Dự, đừng sợ, quốc sư đang cầu phúc cho nàng và hài tử, sẽ không sao đâu.”
Ta lạnh lùng cười thầm,
đến nước này, hắn vẫn còn lừa gạt ta.
Phối Triết bắt đầu chậm rãi đi quanh pháp trận, miệng lẩm nhẩm những câu chú cổ xưa, khó hiểu, tiết tấu quái dị.
Giọng hắn thanh nhã, vang vọng, nhưng khiến khí lạnh tràn khắp điện.
Một trận gió rét buốt thổi qua hồn phách Lâm Thải Vi từ từ hiện ra.
Nàng si ngốc nhìn Tạ Hoài Tự:
“Điện hạ, nô tỳ rốt cuộc cũng được gặp lại người.”
Tạ Hoài Tự mừng rỡ, bảo Phối Triết:
“Quốc sư, bắt đầu đi!”
Ta cảm giác hồn mình bị rút ra khỏi thân thể.
Vô cùng tuyệt vọng, ta nhìn hắn:
“Phu quân, thiếp… thiếp làm sao vậy?”
Tạ Hoài Tự nhìn hồn phách ta, lạnh giọng:
“A Dự, đừng trách ta.”
Khoảnh khắc sau, phù chú bay khắp điện, pháp trận bùng ra ánh sáng trắng chói lòa.
Khi ánh sáng tan đi, hai hồn phách đã biến mất,
giữa pháp trận chỉ còn một nữ tử ngồi bệt trên đất.
Tạ Hoài Tự chạy tới đỡ nàng.
Nàng chậm rãi mở mắt, thần sắc lạnh lùng xen lẫn vỡ vụn:
“Điện hạ, nô tỳ… đang mơ sao?”
Nước mắt Tạ Hoài Tự rơi xuống.
12
Người hiểu rõ ngươi nhất, tuyệt đối là kẻ đối địch với ngươi.
Ta và Lâm Thải Vi sớm tối kề cận, đã sớm thuộc làu thần thái, tính cách, sở thích và thói quen của nàng.
Giả làm Lâm Thải Vi, đủ để thật giả khó phân.
Thêm vào đó, Tạ Hoài Tự đích thân tận mắt thấy hồn phách ta bị rút ra, còn hồn Lâm Thải Vi được triệu về.
Hắn sao có thể nghĩ rằng, pháp trận ấy chỉ là màn che mắt.
Hồn phách Lâm Thải Vi trong pháp trận đã tan thành mây khói,
mà hồn ta lại quay về chính thân thể mình.