Chương 3 - Sự Thật Đằng Sau Cuộc Hôn Nhân

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tỉnh lại, huynh trưởng mỉa mai ta còn nhỏ đã biết giả đáng thương để lấy lòng.

Lâm Thải Vi khẽ cười, ghé vào tai ta thì thầm:

“Muội muội, chỉ cần tỷ còn ở đây một ngày, muội đừng mong tranh hơn ta.”

Năm mười bốn tuổi, ta một mình ra ngoại ô du xuân tình cờ nhặt được Tạ Hoài Tự hấp hối.

Hắn bị kẻ hãm hại, rơi xuống vách núi, may mắn gặp ta.

Ta từ nhỏ đã bị phụ mẫu ép học y thuật cùng danh y, lần này rốt cuộc cũng dùng được.

Ta cõng hắn vào một sơn động kín đáo, dùng thảo dược hái được để cứu mạng.

Mười ngày trong động, chúng ta nương tựa vào nhau, tình ý dần sinh.

Khi thương thế khỏi hẳn, hắn tặng ta ngọc bội bên hông làm tín vật, dặn ta chờ hắn đến cầu hôn.

Về sau, Tạ Hoài Tự mang theo thánh chỉ tứ hôn của hoàng thượng đến cửa, sính lễ của Đông cung được rước vào phủ Kiến Ninh hầu như nước chảy.

Phụ mẫu và huynh trưởng hoảng hốt quỳ lạy.

Lúc ấy, ta mới biết hắn là đương kim Thái tử.

Lâm Thải Vi vừa ghen vừa hận, mất cả lễ nghi:

“Điện hạ, tính tình muội muội thô lỗ cay nghiệt, dung mạo tục lệ, xin chớ để nàng mê hoặc.”

Ta và Lâm Thải Vi dung mạo tương tự, đều là mỹ nhân bậc nhất kinh thành.

Nàng thanh lãnh như tiên nữ chín tầng mây.

Còn ta, diễm lệ như mẫu đơn, rực rỡ mà kiều mị, không hợp nhãn phụ mẫu, huynh trưởng nói ta phàm tục như kỹ nữ.

Tạ Hoài Tự khẽ ngẩng mắt, thái giám bên cạnh lập tức hiểu ý, vung tay tát Lâm Thải Vi một cái nảy lửa.

Nàng trợn tròn mắt, ôm má, rưng rưng lệ.

Tạ Hoài Tự lạnh nhạt:

“Thái tử phi của cô quốc sắc thiên hương, há để ngươi bôi nhọ? Lần sau nếu còn mạo phạm, cô quyết không tha!”

Đó là lần đầu tiên trong đời ta cảm nhận được vị ngọt của được người che chở.

Khi ấy ta ngây thơ tưởng rằng, Tạ Hoài Tự chính là ái nhân cả đời.

Nhưng người ta yêu, lại trên đường cứu sống ta, đem lòng với kẻ thù của ta.

5

Nguyệt tín chỉ có thể bảo vệ ta bảy ngày, ta phải nhanh chóng hành động.

Muốn hồi sinh Lâm Thải Vi, then chốt là Ngưng Phách Đăng và quốc sư, ta phải bắt đầu từ hai thứ này.

Đang nghĩ ngợi, Tạ Duẫn đã tới.

Hẳn Tạ Hoài Tự đã khuyên nhủ hắn nhiều điều.

Hôm nay thái độ hắn với ta đã dịu hơn, còn hành lễ, nghiêm chỉnh xin lỗi:

“Xin mẫu hậu thứ tội, Duẫn nhi biết sai.”

Năm tuổi, dung mạo như ngọc tạc, hội tụ hết thảy ưu điểm từ ta và Tạ Hoài Tự, đường nét đặc biệt giống ta, nhưng khí chất lại lạnh nhạt cô tịch, y hệt Lâm Thải Vi.

Ta khẽ cười, đỡ hắn dậy:

“Không sao, mẫu thân không trách con.”

Câu nói ấy dường như chạm vào nghịch lân của Tạ Duẫn.

Hắn lập tức nổi giận, đẩy mạnh ta:

“Ngươi không phải mẫu thân ta! Mẫu thân ta là Lâm Thải Vi!”

Nói đến đây, mắt hắn đỏ hoe, giọng cũng nghẹn lại:

“Nếu không vì ngươi, mẫu thân đã không chết, tất cả là lỗi của ngươi! Ta hận ngươi!”

Ta nhìn hắn thật lâu, bật cười khẽ, thì thầm:

“Vậy làm sao bây giờ? Mẫu thân con chết rồi, thân thể đã chôn dưới đất, mục nát, bốc mùi, bị trùng rúc chỉ còn lại xương trắng. Con đã thương nàng như thế, chi bằng xuống dưới mà bầu bạn cùng nàng?”

“Đồ đàn bà độc ác, ta giết ngươi!”

Tuổi còn nhỏ, không chịu nổi kích thích, Tạ Duẫn hoàn toàn mất khống chế.

Hắn rút thanh bảo kiếm treo trên tường định bổ xuống.

Thái giám, cung nữ kinh hãi, vội vàng lao tới.

Nhưng Tạ Duẫn từ ba tuổi đã học võ, đã có chút công phu, lại là thái tử tôn quý, chẳng ai dám thật sự động thủ, trong thoáng chốc, không ai ngăn được hắn.

Cánh tay ta bị hắn đâm một kiếm, máu tuôn xối xả, tiếng la hoảng vang khắp điện, Khôn Ninh cung rối loạn.

Tạ Hoài Tự nghe tin chạy tới, thấy cảnh tượng hỗn loạn, sắc mặt tái mét.

Ta ôm cánh tay máu đầm đìa, nước mắt rơi lã chã:

“Hoàng thượng, thần thiếp muốn đến hành cung suối nước nóng ở ngoại ô kinh thành tĩnh dưỡng một thời gian, xin hoàng thượng ân chuẩn.”

Hắn thoáng do dự.

“Thái tử đối với thần thiếp đã định kiến sâu nặng, ở lại trong cung e càng khiến mẫu tử thêm xa cách. Chi bằng tạm thời chia ra, mỗi người tĩnh tâm, thần thiếp ở hành cung điều dưỡng tốt, cũng là chuẩn bị để đón tiểu công chúa sớm hơn.”

Nếu tin thái tử mưu sát mẫu thân truyền ra, Tạ Duẫn chắc chắn không giữ nổi vị trí thái tử.

Hơn nữa, dưỡng sức tốt sẽ dễ mang thai hơn, điều Tạ Hoài Tự mong muốn.

Hắn gật đầu đồng ý.

6

Tại sơn trang suối nước nóng, ta sống rất an ổn.

Thái y mỗi ngày đều tới bắt mạch bình an, cung nhân lại đem tin tức của ta truyền vào cung.

Đêm nguyệt tín vừa sạch, ta đốt mê hương khiến cung nhân hôn mê, xách đèn tiến vào một viện trong hành cung.

Nơi đó, quốc sư Phối Triết cư ngụ.

Hắn mới là mục đích thật sự khiến ta xin đến hành cung này.

Phối Triết đứng thẳng tắp dưới hành lang, ngẩng đầu ngắm vầng trăng sáng, dường như chẳng hề ngạc nhiên khi thấy ta.

Giọng hắn nhạt như gió:

“Điện hạ hãy quay về.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)