Chương 6 - Sự Thật Đằng Sau Chiếc Bánh Sinh Nhật

“Cậu không biết.” Tôi lạnh lùng nói, “Nhưng cậu lại thích đúng người mà mẹ cậu không thể chấp nhận nhất. Cậu vì cô ta mà làm tổn thương con gái của người bạn thân nhất của mẹ mình.”

“Cậu nghĩ, nếu mẹ cậu—một người nhạy cảm như thế—biết chuyện này, bà ấy sẽ đối mặt với tôi và mẹ tôi như thế nào?”

“Trình Túc, ngoài việc làm danh sách những người cậu mắc nợ ngày một dài hơn, cậu còn làm được gì nữa không?”

Anh ta không nói được một lời.

Bởi vì tất cả những gì tôi nói đều là sự thật.

Anh ta không thể phản bác.

Chỉ có thể lẩm bẩm: “Nhưng tại sao lại là Phí Hành Xuyên…? Có phải vì… Trình Tâm Viên thích cậu ấy không…?”

“Không phải.” Tôi đáp dứt khoát. “Tôi sẽ không kéo người vô tội vào chuyện của mình.”

“Tôi không biết Trình Tâm Viên đã tham gia vào chuyện này bao nhiêu, nhưng người lựa chọn tỏ tình với tôi là cậu.”

“Người quyết định theo đuổi tôi là cậu.”

“Người lừa dối tôi, che giấu tôi cũng là cậu.”

“Nếu không có cậu, tôi và cô ta sẽ chẳng liên quan gì đến nhau. Tôi không có lý do gì để vì cô ta mà thay đổi quyết định của mình.”

Từ nhỏ, mẹ đã dạy tôi rằng, khi lớn lên, mọi chuyện sẽ dần trở nên phức tạp hơn.

Giống như khi còn nhỏ, toán học chỉ đơn giản là 1 + 1 = 2, nhưng khi lên cấp ba, nó lại biến thành hàng loạt ký hiệu và công thức chồng chéo lên nhau.

Toán học có đáp án đúng tuyệt đối.

Nhưng những vấn đề mà chúng ta gặp phải trong đời, sẽ không có một cách giải quyết hoàn hảo.

Và nếu không biết làm thế nào để giải quyết—hãy tìm người đã gây ra vấn đề đó.

12

Tôi đẩy Trình Túc ra, nắm chặt điện thoại, sải bước ra khỏi phòng học.

Màn hình vẫn còn hiển thị dòng chữ “Thất bại” của ván game vừa rồi.

Vừa bước ra khỏi cửa, tôi lập tức đâm sầm vào một bóng người vừa đi lên từ cầu thang.

Là Phí Hành Xuyên.

Hắn thấy sắc mặt tôi đầy giận dữ, lập tức bước nhanh đến, nắm lấy tay tôi.

Giây tiếp theo, hắn cũng nhìn thấy Trình Túc bước ra khỏi lớp học.

Tôi không muốn tiếp tục dây dưa với Trình Túc nữa.

Sắp đến giờ học rồi, sinh viên cũng sắp kéo đến giảng đường.

Mà sinh viên là chúa hóng hớt, tôi không muốn câu chuyện “hai nam một nữ” nào đó của mình bị đưa lên confession của trường.

Thế là tôi nắm chặt tay Phí Hành Xuyên, kéo hắn nhanh chóng rời khỏi khu giảng đường.

Hắn cầm ô, giúp tôi che chắn gió tuyết.

Tôi vừa đi vừa kể chuyện Trình Túc làm phiền tôi thế nào, còn đưa màn hình thất bại trong game ra trước mặt hắn, đầy tức tối.

Phí Hành Xuyên vì đang cầm ô nên không thể dùng tay ra dấu, chỉ im lặng lắng nghe tôi, thỉnh thoảng gật đầu, thỉnh thoảng lại lắc đầu.

Cả hai dần dần đi xa.

Trong khi đó, Trình Túc đứng trong tòa nhà, chỉ có thể lặng lẽ nhìn theo bóng hai người họ, dần dần biến mất trong màn tuyết trắng xóa.

Ánh mắt anh ta thoáng qua một tia hoang mang.

Nếu không chia tay…

Nếu ngay từ đầu, anh ta có thể giống như Phí Hành Xuyên, nhận ra trái tim của mình thực sự hướng về ai…

Liệu người đang cầm ô đứng bên cạnh cô ấy, có phải là anh ta không?

13

Tôi kéo Phí Hành Xuyên về nhà.

Nhất định phải giành lại số sao đã mất!

Những ngày sau đó, tuyết rơi liên tục.

Thế là tôi tự kiếm đại một lý do, trốn luôn buổi học sáng thứ Tư, tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ nhỏ.

Vừa vào nhà, Phí Hành Xuyên đặt ô xuống, tay rảnh ra liền lập tức bắt đầu ra dấu.

Biểu cảm của hắn nghiêm túc đến mức tôi còn tưởng hắn sắp nói điều gì quan trọng.

Ví dụ như—”Trình Túc đầu óc có vấn đề, lần sau đừng ở một mình với hắn.”

Hoặc là—”Sau này tớ sẽ bảo vệ cậu, tuyệt đối không để hắn làm phiền nữa.”

Dựa theo mấy tình tiết trong tiểu thuyết, nam chính mà thấy nữ chính bị quấy rối bởi tình cũ, chắc chắn sẽ lập tức xuất hiện, chính diện giải cứu.

Mặc dù tôi không cần—vì tôi cảm giác mình còn đánh giỏi hơn cả Phí Hành Xuyên.

Nhưng nếu hắn thực sự muốn nói vậy, tôi cũng có thể chấp nhận, coi như một chút gia vị tình cảm của cặp đôi yêu nhau đi.

Nhưng.

Mặt hắn vẫn giữ vẻ nghiêm túc, động tác tay rõ ràng, rành mạch—là đang… mách lẻo với tôi.

“Trình Túc trừng mắt với tớ.”

“Ánh mắt hắn nhìn tớ cực kỳ hung dữ.”

“Nhìn như thể muốn xông lên đánh tớ vậy.”

“Tớ đã từng thấy ánh mắt đó rồi—chính là lúc hắn lao vào đánh tớ hồi nhỏ.”

Tôi mơ hồ nhớ lại—hình như hồi bé, Trình Túc và Phí Hành Xuyên từng có xích mích, sau đó anh ta lao lên định đánh hắn.

Dù trông Phí Hành Xuyên có vẻ yếu đuối, nhưng thực tế hắn ra tay rất tàn nhẫn.

Hai đứa đánh nhau, không ai được lợi gì, cuối cùng vẫn là tôi phải lao vào kéo họ ra, đá bay Trình Túc thì trận chiến mới chấm dứt.

Phí Hành Xuyên tiếp tục ra dấu:

“Hắn dường như có xu hướng bạo lực từ nhỏ. Không biết có đánh tớ không nữa… Tớ sợ lắm.”

Tôi: “…”

Thế là tôi lập tức vươn tay, nhanh như chớp kéo áo len của hắn lên, sờ một cái vào bụng hắn.

Tôi vạch trần: “Với thể trạng này mà cậu còn sợ gì nữa?”

Phí Hành Xuyên không hề có chút chột dạ khi bị tôi bóc mẽ.

Ngược lại, hắn còn có chút tổn thương, như thể tôi không nên vạch trần màn diễn của hắn vậy.

Hắn tiếp tục ra dấu:

“Cậu không bảo vệ tớ sao?”

Tôi bật cười, ôm chầm lấy hắn:

“Bảo vệ, bảo vệ! Sau này ngày nào cậu cũng bám lấy tớ đi, tớ không cho hắn có cơ hội bắt nạt cậu nữa!”

Phí Hành Xuyên hài lòng, khóe môi cong lên, còn cọ cọ má vào mặt tôi, rất dính người.

Tôi tò mò hỏi:

“Sao cậu không nói kiểu ‘sau này tớ sẽ bảo vệ cậu, không để hắn làm phiền cậu nữa’?”

Hắn nhìn tôi cười, như thể đang nói: “Cậu không phải đã biết đáp án rồi sao?”

Tôi không thích được bảo vệ.

Thậm chí, đôi khi tôi còn thích trở thành người bảo vệ người khác hơn.

Không ai hiểu được cảm giác được người khác dựa dẫm lại khiến tôi hưng phấn đến mức nào.

Đây cũng chính là lý do mà ngày bé, tôi để mắt đến Phí Hành Xuyên.

Hắn khi ấy, giống như một chú mèo hoang toàn thân đầy vết thương, bọc mình trong một lớp vỏ ngoài xù lông và hung dữ để bảo vệ chính mình.

Tôi từng nghe mẹ kể, rằng năm đó, Phí Hành Xuyên và mẹ hắn gặp tai nạn giao thông khi đi chơi.

Mẹ hắn dùng cơ thể mình để bảo vệ con trai.

Nhưng xe cứu thương đến quá muộn—hắn chỉ có thể tận mắt chứng kiến mẹ mình từng chút một mất đi sự sống.

Cảm giác tội lỗi khiến hắn không thể cất lên tiếng nói nữa, thậm chí còn mắc chứng trầm cảm trong một thời gian dài.

Hắn không muốn chết.

Nhưng hắn cũng không còn coi mạng sống của mình là của riêng hắn nữa—hắn không cảm thấy mình có tư cách quyết định sống hay chết.

Nhiều người lớn không thích nói những chuyện này với trẻ con, vì họ nghĩ trẻ con không hiểu sinh tử, cũng không có cảm xúc.

Nhưng mẹ tôi thì không.

Bà luôn kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện, rồi để tôi tự đưa ra quyết định.

Chỉ cần nằm trong khả năng chịu trách nhiệm của độ tuổi tôi khi đó, bà sẽ để tôi tự mình gánh hậu quả.

Ban đầu, “chú mèo hoang” ấy thực sự đã nhiều lần làm tôi bị thương.

Nhưng tôi biết đó không phải là ý hắn.

Mỗi lần vô tình cào tôi bị thương, người cảm thấy có lỗi hơn cả tôi chính là hắn.

Hắn thậm chí còn không thể chấp nhận nổi chính mình.

Vì vậy, hắn càng điên cuồng xua đuổi tôi, như thể sợ rằng tôi sẽ bị hắn làm tổn thương thêm nữa.

Sau vài lần dỗ dành bằng lời nói không hiệu quả, tôi bắt đầu đổi chiến thuật.

Cứng rắn ôm lấy hắn, vuốt lông dỗ dành bằng hành động.

Sau vài lần như vậy, chính hắn lại chủ động dựa vào tôi.

Tôi có linh cảm rằng Phí Hành Xuyên cũng biết rõ tôi thích gì.

Thế nên hắn mới liên tục giả vờ yếu thế trước mặt tôi.

14

“Khụ khụ.”

Tôi và Phí Hành Xuyên đang quấn quýt ngay cửa ra vào, thì từ phòng khách vọng ra một tiếng ho khan.

Giật mình, tôi lập tức đẩy hắn ra.

Phí Hành Xuyên tựa vào cửa, lặng lẽ nhìn tôi, không nói gì.

Nhưng tôi cứ có cảm giác—nếu không có người khác ở đây, có lẽ hắn sẽ bật khóc ngay giây tiếp theo.

Tôi lặng lẽ kéo tay hắn, xoa xoa an ủi.

Rồi rón rén thò đầu vào phòng khách xem tình hình.

Bố tôi, mẹ tôi, dì Thẩm—ngồi ngay ngắn trên sofa, nhìn tôi không chớp mắt.

Bố tôi liên tục uống nước, lâu lâu lại híp mắt lườm tôi, ánh mắt như thể đang tự hỏi có nên vào bếp lấy con dao không.

Mẹ tôi ho nhẹ hai tiếng, giọng điềm nhiên:

“Đã đưa người ta về tận nhà rồi, còn lén lút gì nữa, ra đây một cách đàng hoàng đi.”

Phí Hành Xuyên rất đàng hoàng, bước ra từ sau lưng tôi, ngoan ngoãn gật đầu chào bố mẹ tôi.

Tôi nhanh chóng chạy đến ôm lấy dì Thẩm, chào hỏi bà.

Bà khẽ xoa đầu tôi, dịu dàng nói:

“Dì có mang quà về cho con, đặt trong phòng con rồi, chút nữa vào xem thử có thích không.”

Nói đến đây, nước mắt bỗng rơi xuống.

Bà nghẹn ngào “Xin lỗi con.”

“Dì khiến con đau lòng rồi.”

Tôi vừa định mở miệng nói gì đó, nhưng mẹ tôi khẽ ra hiệu bảo tôi đừng lên tiếng.

Sau đó, bà đẩy bố tôi và Phí Hành Xuyên sang phòng khác.

Chỉ để lại một mình tôi và dì Thẩm.

Bà ôm chặt tôi, khóc nức nở.

Nỗi day dứt trong bà như muốn nuốt chửng cơ thể gầy yếu ấy.

Có một khoảnh khắc, tôi thực sự cảm thấy—

Nếu bà không ôm lấy tôi, bà có lẽ sẽ bị dòng nước mắt của chính mình cuốn vào một vực sâu không lối thoát.

Bà khóc rất lâu mới bình tĩnh lại, như thể đã khóc cạn nước mắt trong lòng.

Mẹ tôi nói, biết khóc là tốt.

Người mà không thể khóc được nữa, mới thực sự là kẻ suy sụp.