Chương 6 - Sự Thật Đằng Sau Bức Ảnh Gia Đình
Cuối cùng, hội đồng bỏ phiếu quyết định: tạm thời đình chỉ một phần quyền hạn của chủ tịch hội đồng quản trị, giao cho tôi tạm quyền điều hành thay.
Chỗ dựa cuối cùng phía sau Trần Yến — đã sụp đổ.
13
Những thất bại liên tiếp khiến phe cánh của Trần Yến tan rã hoàn toàn.
Những thế lực cũ từng bám víu vào anh ta, bắt đầu đổi chiều, lần lượt cắt đứt quan hệ.
Còn sự hợp tác giữa tôi và Lâm Thư, qua từng lần sát cánh cùng nhau chiến đấu, ngày càng trở nên ăn ý.
Chúng tôi cùng nhau xử lý những mớ hỗn độn trong công ty, cùng nhau hoạch định hướng phát triển tương lai.
Trong một đêm khuya khi một dự án vừa triển khai thành công, tôi và Lâm Thư hiếm hoi có dịp thư giãn trong văn phòng.
“Chị dường như không hề ngạc nhiên.” Lâm Thư nhìn ra khung cảnh đêm ngoài cửa sổ, đột ngột nói.
“Em nói là… về những gì Trần Yến và cha anh ta đã làm.”
Tôi cầm tách cà phê lên, khẽ lắc đầu.
“Tham lam và ngu ngốc là hai điểm yếu cố hữu của con người, chỉ là tôi không ngờ họ lại thể hiện trọn vẹn đến thế.”
“Còn em thì sao? Có hối hận vì đã nhận lấy mớ hỗn độn này không?” Tôi hỏi cô ấy.
Lâm Thư quay đầu nhìn tôi, trong ánh mắt ánh lên một cảm xúc phức tạp.
“Trước đây em từng nghĩ, người như em cả đời cũng chỉ có thể âm thầm làm phân tích kỹ thuật phía sau hậu trường.”
“Chính chị đã cho em cơ hội được bước ra ánh sáng.”
“Chủ tịch Cố, chị không chỉ là sếp của em, mà còn là người đã nhìn ra tiềm năng trong em.”
Ánh nhìn của cô ấy vừa chân thành vừa mãnh liệt, từ một cộng sự đơn thuần trong công việc, dường như đã có thêm một tầng kết nối sâu sắc hơn.
Đúng lúc đó, trợ lý của tôi gõ cửa bước vào, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
“Chủ tịch Cố, ông Trần Yến đang ở dưới lầu, ông ấy đích danh muốn gặp chị, nói là có chuyện rất quan trọng.”
Tôi khẽ nhíu mày.
Anh ta vẫn chưa chịu từ bỏ.
Lâm Thư đứng dậy: “Em đi cùng chị.”
Tôi gật đầu.
Cũng được, đã đến lúc phải dứt điểm rồi.
14
Tại quán cà phê dưới tầng công ty, tôi một lần nữa gặp lại Trần Yến.
Anh ta gầy đi, trông cũng tiều tụy hơn nhiều, trong ánh mắt không còn vẻ ngạo mạn ngày trước, chỉ còn lại mỏi mệt và tuyệt vọng.
Khi thấy Lâm Thư đứng sau lưng tôi, ánh mắt anh ta thoáng lóe lên tia đố kỵ, nhưng vẫn cố gượng cười.
“Cố Vị, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?”
Tôi không để tâm, đi thẳng tới ngồi xuống ghế: “Có gì thì nói luôn đi.”
Lâm Thư ngồi cạnh tôi, lặng lẽ như một người vệ sĩ im tiếng.
Sắc mặt Trần Yến cứng lại, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Cố Vị, vì tình nghĩa mười năm vợ chồng, vì An An, hãy tha cho anh lần này.”
Anh ta bắt đầu chơi bài tình cảm.
“Anh sai rồi, anh thật sự biết sai rồi. Anh không nên để con đàn bà Bạch Lâm kia làm mờ mắt, không nên hồ đồ như vậy.”
“Cho anh thêm một cơ hội, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?”
Anh ta cố gắng dùng chuyện cũ và tình xưa để làm tôi mềm lòng.
Tôi lặng lẽ nghe, trong lòng không chút gợn sóng, thậm chí còn thấy có chút nực cười.
Chờ anh ta nói xong, tôi lấy một vật trong túi ra, đặt lên bàn.
Là một chiếc USB nhỏ gọn.
“Anh còn nhớ cái này không?”
Trần Yến sững người, nhìn chằm chằm vào chiếc USB, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Đó chính là chiếc USB mà trước kia Bạch Lâm từng nói là “lỡ lưu nhầm tài liệu”.
“Tôi đã nhờ người khôi phục toàn bộ dữ liệu trong đó, bao gồm cả những dữ liệu đã bị xóa.”
Tôi gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Trong đó không chỉ có hồ sơ nhập học của con trai Bạch Lâm mà còn có toàn bộ các đoạn trò chuyện và kế hoạch chuyển tiền mà hai người các anh đã dùng chức vụ để chiếm đoạt tài sản công ty suốt mấy năm qua.”
“Kể cả dự án ‘phục chế cổ thư’ hai mươi triệu đó, ngay từ đầu hai người đã nhắm vào khoản tiền của công ty.”
“Trần Yến, anh đến đây cầu xin tôi, là vì nghĩ tôi ngu ngốc, hay vì nghĩ pháp luật chỉ là đồ trang trí?”
Bằng chứng không thể chối cãi đã hoàn toàn đập tan ảo tưởng cuối cùng của anh ta.
Anh ta ngồi bệt xuống ghế, mặt xám như tro tàn.
Sự xuất hiện của Lâm Thư đánh dấu sự kết thúc của sự nghiệp anh ta.
Còn chiếc USB này — chính là bản cáo trạng vạch trần toàn bộ nhân cách thối nát của anh ta.