Chương 6 - Sự Thật Đằng Sau Bữa Ăn Cuối Cùng
Chu Chấn Hùng nhếch môi cười lạnh:
“Cô không dám đâu. Nếu cô giết tôi, con gái cô sẽ chết không nhắm mắt!”
“Quả nhiên… là ông hại con gái tôi!” – giọng tôi gấp gáp, gần như muốn lao tới kết liễu hắn ngay lập tức.
“Cô tưởng mình biết chắc à? Thì ra chỉ là dọa suông. Yên tâm đi, mau ra ngoài tự thú, tôi sẽ cho con gái cô một đám tang đàng hoàng.”
Nhìn bộ dạng đắc ý của hắn, tôi không tức giận mà bật cười.
“Hôm đó, con gái tôi đã bị các người giấu đi… đúng không?”
“Đoán đúng rồi đấy.”
“Giấu ngay trong két sắt phía sau bức tường kia.”
Nụ cười của Chu Chấn Hùng khựng lại, sắc mặt chợt xám xịt.
Tôi liếc đồng hồ — kim giờ chỉ đúng tám giờ tối.
Bên ngoài lập tức vang lên tiếng ồn ào:
“Tìm thấy rồi! Cái két sắt đây rồi!”
“Mẹ kiếp, ai lại độc ác đến mức giấu chứng cứ trong tường thế này!”
Tôi khép mắt lại, cảm giác nóng rát dâng lên nơi khóe mắt, rồi giơ cao chiếc điều khiển kích nổ.
“Chu Chấn Hùng, chết đi!”
Tiếng nổ vang dội.
Đèn chùm pha lê trong phòng ăn rơi xuống, đè thẳng lên người hắn. Máu đỏ tràn ra, ánh mắt hắn vẫn còn đầy vẻ kinh ngạc, như không hiểu vì sao lại đến nước này.
Tôi thu điều khiển lại, kéo Trần Diễm đang hoảng loạn bước ra tự thú.
Khi bị còng tay, tôi thấy chồng mình, Lục Xuyên, đang đứng cạnh xe cứu thương, phía sau là Đội trưởng Trương.
Tôi mỉm cười, nước mắt lăn dài.
Ngồi trong phòng thẩm vấn, tôi khai hết mọi chuyện:
“Tôi thật sự không còn cách nào khác. Tất cả là do một mình tôi làm, mọi phán quyết tôi đều chấp nhận.”
Dù là án tử hình, tôi cũng sẵn sàng.
Một cảnh sát hỏi dồn:
“Vì sao lại chọn cách này? Một mình cô làm sao thực hiện được tất cả?”
Tôi im lặng vài giây, rồi đáp:
“Tôi là một người mẹ. Vì con gái, tôi có thể làm bất cứ điều gì.”
Nếu không thể đòi lại công bằng cho con, thì sống để làm gì?
Viên cảnh sát thẩm vấn không buông tha:
“Cô có biết việc làm của mình gây ra hậu quả nghiêm trọng thế nào không? Sao lại chọn cách này để ‘đòi công lý’?”
Tôi biết chứ. Nhưng tôi còn cách nào khác?
Tôi đã kháng cáo, nhưng bọn họ toàn bao che, cấu kết quan chức với doanh nghiệp.
“Tôi nhận tội. Bất cứ hình phạt nào tôi cũng chịu.”
Đội trưởng Trương lên tiếng:
“Tô Tình, tuy cô không giết người, nhưng hành vi của cô đã gây ảnh hưởng xấu nghiêm trọng cho xã hội.”
Tôi ngẩng đầu nhìn ông ta, bàn tay siết chặt:
“Ý anh là gì? Chu Chấn Hùng… chưa chết?!”
Không thể nào. Tôi tận mắt thấy hắn bị đèn chùm đè trúng.
Nếu hắn chưa chết, thì mọi thứ chẳng phải thành công cốc sao?
Hắn có trả thù chồng tôi không?!
Vừa nghĩ đến đó, cơ thể tôi run lên không kiềm chế được.
“Ông ta chết rồi, nhưng là do xuất huyết não đột ngột, không liên quan trực tiếp đến cô.”
Tôi chết lặng.
Cái gì cơ?
Rõ ràng tôi đã kích nổ đèn chùm… sao lại thành ra thế này?
9
“Chẳng lẽ cô có ý định giết ông ta ngay từ đầu?”
Tôi phản ứng rất nhanh:
“Sao có thể chứ? Ông ta già rồi, lại làm bao điều ác, sớm muộn cũng gặp báo ứng. Tôi việc gì phải phí sức.”
“Ông ta chết vì bị thứ trong két sắt dọa đến phát bệnh. Tôi muốn hỏi, tại sao cô lại kích nổ đèn chùm?”
Tôi hơi khựng lại rồi đáp:
“Tôi cũng không ngờ nó sẽ nổ mạnh vậy… có thể là vì quả bom tự chế của chồng tôi chưa ổn định…”