Chương 1 - Sự Thật Đằng Sau Bản Án

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Trong phòng hòa giải của đồn công an, người khách vừa rồi của tôi đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch.

Cô ta vừa khóc vừa gào lên với cảnh sát:

“Cảnh sát ơi, chính là hắn! Tài xế xe công nghệ này có ý đồ xấu với tôi, vừa rồi còn định x/âm h/ại tôi!”

“Nếu không tống loại người này vào tù thì trời đất khó dung, tôi còn phải yêu cầu hắn bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi!”

Nói xong, cô ta ngồi phịch xuống đất, giở trò ăn vạ như thể bị oan ức lắm.

Trên đời đúng là có loại người vô liêm sỉ như vậy, tôi chỉ vì không cho cô ta hút thuốc trên xe mà bị vu cho tội x/âm h/ại.

Tôi cũng là phụ nữ, chỉ là ăn mặc hơi trung tính, sao mà x/âm h/ại cô ta cho được.

Tôi ngồi trên chiếc ghế sắt lạnh buốt, nhìn màn náo loạn trước mắt.

Người phụ nữ tên Lưu Nhã đang khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi tèm lem.

Cô ta chỉ thẳng vào mặt tôi, ngón tay run bần bật.

“Chính là hắn! Ánh mắt hắn trong xe dâm tặc thế kia, còn muốn sờ đùi tôi!”

Cậu cảnh sát trẻ đang làm biên bản cau mày nhìn tôi.

Trong mắt cậu ta đầy vẻ khinh bỉ.

Trong mắt họ, tôi chắc chỉ là một gã tài xế xe công nghệ đầu đinh, mặc quần công nhân, da ngăm đen—trông vô cùng khả nghi.

Tôi vừa hé miệng: “Đồng chí cảnh sát, tôi là…”

“Im ngay!” Lưu Nhã thét lên, cắt ngang lời tôi.

“Đồ biến thái x/âm h/ại người ta, còn mặt mũi mà nói hả? Nếu không phải tôi liều chết phản kháng, giờ cái mạng trong sạch của tôi cũng chẳng còn!”

Cô ta lại gào khóc dữ dội, âm thanh vang khắp phòng hòa giải.

Cảnh sát đập bàn: “Trật tự! Đây là đồn công an!”

Anh ta quay sang trừng mắt tôi: “Anh, ngồi yên! Chứng minh nhân dân đâu?”

Tôi vừa đưa tay vào túi.

Lưu Nhã đột nhiên lao đến, đè chặt tay tôi.

“Đừng động! Đồng chí công an! Trong túi hắn có dao! Lúc nãy trong xe hắn lấy dao uy hiếp tôi!”

Tôi bật cáu, hất mạnh tay cô ta ra.

“Chị bị điên à? Tôi lấy chứng minh nhân dân!”

“Á! Hắn đánh người! Tên biến thái đánh người kìa!”

Lưu Nhã lập tức ngã phịch xuống đất, ôm bụng lăn lộn gào khóc.

Một loạt động tác liền mạch như diễn kịch chuyên nghiệp.

Cảnh sát đứng bật dậy, tay đặt lên dây lưng: “Anh làm gì đấy! Ngồi xuống!”

Hai trợ lý công an lập tức lao vào, một trái một phải ấn chặt tôi xuống ghế.

Vai tôi đau đến mức tưởng chừng sắp bị bóp nát.

“Tôi không đánh ai, tôi cũng không mang dao. Tôi lấy chứng minh nhân dân để chứng minh mình vô tội.”

Tôi nghiến chặt răng, cố nuốt giận.

Lưu Nhã nằm dưới đất, vừa hé mắt quan sát vừa rên rỉ:

“Tôi sống hết nổi rồi… bị loại đàn ông hạ tiện này bắt nạt… tôi chết cho rồi…”

Đây rõ ràng không phải đi báo án, mà là cố ý kiếm chuyện.

Ba năm chạy xe công nghệ, đủ loại khách tôi đều gặp, nhưng độc ác như cô ta thì đúng là lần đầu.

2.

Chuyện vốn rất đơn giản.

Hai tiếng trước, tôi nhận cuốc của Lưu Nhã.

Vừa lên xe, mùi nước hoa rẻ tiền của cô ta suýt khiến tôi nghẹt thở.

Xe chạy chưa đến hai cây số, cô ta đã rút thuốc ra hút.

Xe tôi là xe cấm hút thuốc, mà để giữ xe không ám mùi, mùa đông hay mùa hè tôi đều phải mở cửa thông gió.

Tôi nhẹ nhàng bảo cô ta dập thuốc.

Cô ta không nghe, còn gạt tàn thuốc xuống ghế da của tôi.

Tôi buộc phải tấp xe vào lề, nói thẳng nếu cô ta hút tiếp thì tôi chỉ có thể mời xuống xe.

Ai ngờ cô ta lập tức phát nổ.

Cô ta gào mắng, bẻ gãy giá đỡ điện thoại của tôi, rồi hắt nửa ly trà sữa còn lại lên người tôi.

Tôi còn chưa kịp nổi giận, cô ta đã tự kéo toạc cổ áo, cào rối tóc, mở cửa xe chạy thẳng ra ngoài.

Vừa chạy vừa hét cứu mạng.

Dân xung quanh không rõ tình hình, lập tức vây lại, suýt nữa lật cả xe tôi.

Sau đó tôi bị áp giải về đồn.

Giờ thì ghế da trong xe chắc bị trà sữa của cô ta tàn phá rồi, còn tôi phải ngồi đây nghe cô ta bịa đủ chuyện.

“Đồng chí cảnh sát! Loại đàn ông này đúng là cặn bã xã hội!”

Thấy cảnh sát giữ chặt tôi, Lưu Nhã lập tức bật dậy, không còn khóc la đau bụng gì nữa.

Cô ta xông đến trước mặt cảnh sát, dõng dạc:

“Tôi không hòa giải! Tôi muốn hắn ngồi tù! Phải bồi thường tổn thất tinh thần, tiền lỡ việc, tiền danh dự—tổng cộng mười vạn!”

Mười vạn?

Cô ta đúng là khát tiền đến điên rồi.

Tôi bật cười lạnh: “Mười vạn? Sao chị không đi cướp luôn đi?”

Lưu Nhã chĩa tay vào tôi: “Đồ nghèo kiết xác như anh cả đời cũng không kiếm nổi mười vạn! Không có tiền thì vào tù mà ngồi!”

Cảnh sát khó chịu đập bàn: “Được rồi! Kể rõ sự việc đi. Trên xe có camera không?”

Nhắc đến camera, tôi càng vững dạ.

“Có. Tôi lắp hai mắt cam, thẻ nhớ vẫn còn.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)