Chương 7 - Sự Kiện Chưa Kể Ở U Châu
Giản Bình Châu dứt khoát lên ngựa, cầm lấy trường kích, dáng vẻ anh tư phóng khoáng, gật đầu chào ta , “Đi đây.”
Ta ho khù khụ gật đầu: “Bình an trở về.”
“Chắc chắn rồi !” Hắn nhướng mày, đột nhiên cười : “Thế nào cũng phải trở về chứ, nếu không ai còn đủ kiên nhẫn nuôi một tiểu công t.ử yếu ớt như ngươi nữa?”
Ta cạn lời.
Nhưng nhìn bóng lưng hắn thúc ngựa dẫn đại quân rời đi , ta vẫn rơi vào một cảm giác bất an xa lạ.
Ta sờ lên ngực. Rõ ràng là một kế sách vạn phần chu toàn , nhưng lần này , nó hoàn toàn không hề dễ dàng như những lần bàn suông trên giấy trong thư phòng trước đây. Kế sách liên quan đến sinh mạng con người , liền trở nên nặng nề và bồn chồn hơn bao giờ hết.
Thiên hạ này , mau chóng được an định đi thôi.
“Công tử?” Đa Tư dò hỏi.
Ta nhàn nhạt mở lời: “Bắt đầu đi .”
Trận chiến đầu tiên, Giản Bình Châu đại bại, tan tác không thành quân. Đừng nói đến công thành, thậm chí ngay cả doanh trại ban đầu cũng không giữ nổi.
Hoàng Phủ Tiết dẫn binh thừa thắng xông lên, nhưng lại rơi vào một cái bẫy đã được thiết kế từ trước . Trong lúc người ngã ngựa lật, hắn nghe thấy một âm thanh cực kỳ khủng khiếp.
Hắn đã quên, đợt lũ mùa Xuân những ngày trước , nước sông cuồn cuộn xiết chảy, và chỉ có quái vật như Giản Bình Châu mới dám tắm trong nước lạnh.
Và âm thanh kia , chính là tiếng cửa cống mở ra , tiếng nước Xuân gầm thét hung hãn đổ xuống.
Trước khi phái binh đ.á.n.h trận, ta đã sắp xếp người đi đào kênh rạch. Đám con tin khóc lóc ở U Châu kia đã được tận dụng đúng lúc.
Đào đến bây giờ, vừa đủ để tạo ra một dòng chảy có thể quét tan binh mã. Quân của Hoàng Phủ Tiết tổn thất nặng nề, lập tức quay về thành.
Nhưng trận chiến thứ hai, lập tức bắt đầu.
Trong thành xảy ra ám sát, trên tường thành có người giơ cờ hàng đầu hàng, lớn tiếng hô: “Châu Mục có lệnh! Tịnh Châu đã hàng, Tịnh Châu đã hàng!”
Tính cách thất thường của Hoàng Phủ Tiết đã ăn sâu vào lòng người , trong khoảnh khắc, vô số người đã tin vào lời nói dối của thám t.ử chúng ta , không còn ý chí chiến đấu.
Quân tâm tan rã.
Giản Bình Châu vừa rồi còn chạy trốn chật vật, liền xoay chuyển cục diện, quay đầu tấn công. Lần này , thế không thể cản, xông phá cổng thành.
Phần còn lại , chẳng qua chỉ là thu dọn tàn cuộc.
Tịnh Châu, đã thuộc về chúng ta .
11.
U Châu và Tịnh Châu liên minh, Giản Bình Châu x.é to.ạc lệnh triệu hồi hắn về Ký Châu của Lý Quỳ.
Giản Bình Châu trở thành ngôi sao mới giữa loạn thế này . Hắn phóng thích con tin, an ủi lòng người , giảm bớt lao dịch thuế má, ổn định bách tính. Mọi việc hắn làm đều vô cùng tốt .
Ngày tiến vào Tịnh Châu, Giản Bình Châu chọn cho ta một trạch viện, rồi lại nói : “Thôi, ngươi sợ bóng tối, trạch viện kia cũng chỉ là vật trang trí, vẫn là nên đến ngủ cùng ta .”
Ta nghĩ đến việc mình sắp rời đi trong nay mai, liền nhún vai không có ý kiến gì.
Chiếc giường lần này , rộng hơn rất nhiều so với chỗ chúng ta chen chúc trước kia . Nhưng chúng ta đã quen với việc tựa vào nhau mà ngủ.
Giản Bình Châu chống tay, bất động nhìn lên mái nhà. Bàn tay ấm áp áp vào lưng ta đang lạnh lẽo, “Bá Ngọc, sao ngươi lại gầy đi nữa rồi ?”
Ta có chút bất lực: “Mưu tính đại kế, vốn đã hao tổn tâm thần, ta bệnh nặng thấu xương, sớm đã nên như vậy .”
Cá Ngừ Vượt Đại Dương
Hắn do dự một chút, lại bất ngờ hỏi: “Vậy thì không đ.á.n.h nữa. Không đ.á.n.h nữa, giữ vững mảnh đất này , chúng ta hưu dưỡng sinh tức*, sống những ngày tháng tốt đẹp , ngươi hãy tịnh dưỡng cho khỏe.” (*Nghỉ ngơi phục hồi, tĩnh dưỡng và phát triển.)
“Sao có thể…?” Ta bật cười , “Hiện giờ quần hùng tranh đấu, sao có thể đứng ngoài cuộc, ngươi không đ.á.n.h người khác, người khác sẽ đ.á.n.h ngươi.”
Thần sắc Giản Bình Châu có chút mơ hồ, ta không tin một vị tướng quân vào sinh ra t.ử như hắn lại không hiểu đạo lý cá lớn nuốt cá bé. Chỉ có thể đoán rằng, hắn , người luôn dũng mãnh xông pha về phía trước , đã có một chút vướng bận ở nơi khác.
Ta khẽ thăm dò: “Chẳng lẽ là... những ngày ở Tịnh Châu này , ngươi đã gặp được nữ t.ử mình yêu mến rồi , nên muốn lập gia đình an cư?” Lời này vừa thốt ra , tim ta bắt đầu đập nhanh một cách vô cớ, có một cảm giác kỳ lạ như da thịt bị gai nhỏ đ.â.m loạn xạ.
Giản Bình Châu lắc đầu lia lịa: “Không có .”
Trong đêm tối, hắn nghiêng đầu nhìn ta . Đôi mắt đẹp đến khó tả kia , chứa đựng trăng trong hồ, hoa trong gương, mê hoặc hấp dẫn người khác một cách ma mị, nhưng lại sợ hãi rằng đó chỉ là một giấc mộng đẹp chỉ cần chạm nhẹ sẽ tan vỡ. Hắn khẽ nói : “Ta chỉ cảm thấy, nếu ta có thể thông minh hơn một chút thì tốt biết mấy.”
Hắn ôm ta , giọng nói trầm thấp, vị tướng quân vốn luôn tự tin và kiêu ngạo, để lộ ra một tia hèn mọn, “Nếu ta có thể thông minh hơn, nghĩ ra thêm nhiều cách hơn, ngươi sẽ ít phải chịu cực khổ hơn, Bá Ngọc.”
Ta yên lặng nằm trên giường, không nói một lời.
Khoảnh khắc đó, ta cuối cùng cũng hiểu ra , vì sao trung thần từ xưa đến nay nguyện vì Quân vương mà dốc hết tâm huyết, c.h.ế.t mà không hối tiếc.
Kẻ sĩ c.h.ế.t vì người tri kỷ. Bề tôi c.h.ế.t vì người thưởng thức tài năng. Tình nghĩa quân thần, quả nhiên không khác gì tình nghĩa phu thê.
Ta thở dài thầm lặng. Thôi vậy , còn có thể làm sao đây?
Giản Bình Châu không chịu cưới thê t.ử để liên minh, lại không biết xoay xở giữa các thế lực. Hắn còn muốn xây dựng một Đào Nguyên cách biệt với loạn thế.