Chương 3 - Sự Khác Biệt Của Những Đuôi

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Khi Lục Minh quay về, vừa khéo nghe được những lời ấy.

Anh nhìn tôi một cái.

Để lại một câu:

“Dù cô ấy có chết, cái đuôi đó cũng không thuộc về em.”

Tôi há miệng, bỗng quên mất mình định nói gì.

Phải rất lâu sau, tôi mới nhớ ra mình đến đây là để hỏi điều gì.

Nhưng nãy giờ — tôi đã có câu trả lời rồi.

3

Lúc bên trong vẫn còn hỗn loạn, tôi đã rời khỏi trang viên.

Không chỉ vì cảm thấy mình ngày càng trở nên chướng mắt,

Mà còn vì những lời họ vừa nói — chạm trúng tâm tư tôi.

Hình như… tôi thật sự có chút ghen tỵ với Tinh Dao.

Tôi muốn được như cô ấy, có một cái đuôi xinh đẹp như thế,

Được Lục Minh nhìn bằng ánh mắt dịu dàng trân trọng,

Được tộc người tự nhiên mà chấp nhận…

Dù tôi đã nói sẽ không quay về nữa.

Nhưng cuối cùng vẫn không hiểu sao lại đứng trước cửa phòng khám trong hẻm tối.

Nghe nói, ở đây có một bác sĩ tên là Lan Trạch.

Có thể cải tạo thú nhân.

Cửa mở.

Một người đàn ông trẻ đứng trong nhà nhìn ra.

Đồng tử dọc, viền mắt ánh lên màu vàng nhạt, vừa lạnh lẽo vừa mê hoặc.

“Cần gì sao?”

Tôi mở miệng, cổ họng khô khốc:

“Ở đây… có thể sửa lại đuôi không?”

Anh ta im lặng nhìn tôi vài giây, bỗng bật cười khẽ, nghiêng người nhường lối:

“Vào đi.”

“Cô là người rắn đúng không?”

Tôi gật đầu.

“Đã quyết định kỹ chưa? Một khi chấp nhận cải tạo, đôi chân kia của cô sẽ cố định hoàn toàn, không thể biến lại thành thú hình nữa.”

Tôi khựng lại một chút, thấy anh ta hiểu nhầm rồi.

“Tôi không có ý đó. Tôi muốn đổi đuôi rắn thành đuôi cá.”

Anh ta cũng hơi sững người.

“Cô cũng hiểu nhầm rồi. Việc cải tạo mà tôi từng làm, đều là biến thú nhân thành người hoàn toàn.” Giọng anh ta bình thản, “Họ đều tự nguyện cả. Vì như thế, họ sẽ không còn bị săn bắt, không còn bị xem là dị loại, cũng không phải sống trong bất an nữa.”

Thì ra là tôi thật sự hiểu lầm.

Xem ra yêu cầu của tôi quá khó, đến hẻm tối này cũng không làm nổi.

Tôi chán nản định rời đi.

Nhưng Lan Trạch gọi tôi lại.

“Tại sao cô muốn đổi thành đuôi cá?”

“Vì nó đẹp hơn.” Tôi không hề do dự.

Vừa dứt lời, đuôi rắn đã tự động trườn ra, nhẹ nhàng cọ cọ mặt đất:

“Anh thấy đúng không?”

Nhưng hình như anh ta không nghe thấy lời tôi.

Ngay lúc ánh mắt anh dừng lại trên cái đuôi của tôi,

Đôi mắt từng lạnh băng bỗng sáng bừng lên.

“Dễ thương quá.”

Giọng anh ta bây giờ nhẹ hơn hẳn ban nãy.

Tôi hơi sững lại, rồi lập tức đỏ mặt giận dỗi, quẫy quẫy đuôi:

“Anh đừng an ủi tôi kiểu đó!”

“An ủi?” Anh ta hơi nhướng mày, như nghe được chuyện buồn cười,

“Tôi có phải đang bán hàng cho cô đâu mà cần an ủi.”

“Vậy anh…”

“Cô từng thấy kẹo sakura chưa? Đuôi của cô trông như được phủ đường hoa anh đào vậy, không dễ thương à?”

Mặt tôi đỏ bừng, đuôi cũng theo bản năng rút lại phía sau.

Nhưng anh ta còn nhanh hơn — ngón tay dài đã lơ lửng trên vảy đuôi, chỉ cách một chút là chạm vào được.

“Cho tôi sờ thử nhé?” Anh hỏi.

Tuy là câu hỏi, nhưng tay đã đến quá gần rồi, gần đến mức tôi có thể cảm nhận hơi lạnh trên đầu ngón tay anh.

Tôi hơi do dự, không biết nên tránh hay để yên.

Một lúc sau, như kiểu thỏa hiệp, tôi để đầu đuôi rắn rón rén quấn lấy ngón tay anh.

“Được rồi… nhưng chỉ được sờ một chút.”

Thế rồi, anh ta nhẹ nhàng nắm lấy chóp đuôi tôi.

Cảm giác như có dòng điện chạy dọc người, tôi khẽ rùng mình.

Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, xen lẫn tiếng người — hình như đang tìm ai đó.

Động tác của Lan Trạch khựng lại, sau đó buông đuôi tôi ra, đứng dậy đi ra cửa.

Cùng lúc đó, có tiếng gõ cửa.

Một giọng nam lạnh lùng vang lên bên ngoài, lẫn theo vẻ vội vàng không thể che giấu:

“Anh đã tiếp một cô người rắn có đuôi màu hồng chưa?”

Tôi nhận ra giọng ai rồi.

Người đang tìm tôi.

Nhưng tôi không lên tiếng, cũng không ra ngoài.

Tôi sợ nghe thấy điều gì còn tệ hơn nữa.

Mà anh ấy đến đây… chắc là để hỏi tội tôi.

“Không có.” Lan Trạch trả lời dứt khoát.

“Nhưng tôi ngửi được mùi của loài rắn.”

Lan Trạch:

“Là mùi của tôi.”

Ngoài cửa im lặng vài giây, rồi tiếng bước chân dần dần rời đi.

Đến khi mọi âm thanh đều biến mất, Lan Trạch mới đóng cửa lại, quay vào, như có điều suy nghĩ mà cảm thán:

“Người vừa rồi… chắc là người cá nhỉ?”

“Còn là loại hiếm đấy.”

“Loại người cá như vậy mà mò vào hẻm tối thế này, nguy hiểm lắm.”

Tôi giật mình, ngẩng đầu nhìn anh ta chằm chằm.

Vô thức hỏi:

“Sao nãy anh lại nói… trên người anh cũng có mùi của loài rắn?”

Anh không trả lời ngay, chỉ nghiêng đồng tử dọc về phía tôi—

“Cô nghĩ sao?”

Tôi lập tức hiểu ra.

Há hốc miệng, nhưng lại không nói thành lời.

Trong lòng bỗng trào lên một cảm giác khó diễn tả thành lời.

Tôi… tôi hình như… tìm được đồng loại rồi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)