Chương 4 - Sự Giả Dối Trong Cuộc Hôn Nhân

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chương 7

Chuyện rùm beng đến mức làm ảnh hưởng trực tiếp đến cổ phiếu nhà họ Nam và nhà họ Chu.

Bố cô gọi điện, tức giận yêu cầu cô lập tức quay về nhà.

Đến khi rời khỏi đó, trời đã tối đen.

Nam Tang Ninh quay lại biệt thự chung của cô và Chu Yến Kinh, chuẩn bị thu dọn đồ đạc để rời đi.

Chưa bước vào cửa, cô đã nghe thấy tiếng động vọng ra từ bên trong…

“Đừng cử động, bác sĩ nói em bị thương khá nặng. Từ hôm nay trở đi, muốn uống gì, cần gì, cứ nói với anh. Anh sẽ chăm sóc em.”

“Nhưng… sư mẫu sẽ giận chứ?”

“Đừng bận tâm đến cô ta.”

Nam Tang Ninh bước vào đại sảnh, nhìn thấy Chu Yến Kinh và Tô Man Man đang ngồi trên ghế sofa.

Nhìn thấy cô, Tô Man Man rụt rè định đứng dậy, nhưng bị Chu Yến Kinh ngăn lại.

“Đầu Man Man bị thương, bác sĩ nói cần người chăm sóc. Anh liền đưa cô ấy về nhà. Cô ấy vì em mà bị thương, chắc em sẽ không có ý kiến gì chứ?”

Nam Tang Ninh không trả lời, chỉ cố nhấc chân đi lên lầu.

Không ai nhận ra, dáng đi của cô rất kỳ lạ, thậm chí sau lưng còn thấm máu.

Về đến phòng, cô bắt đầu thu dọn hành lý.

Thứ cần thì giữ lại, không cần thì bỏ lại hết.

Dọn xong cũng đã nửa đêm, cô vừa định vào phòng tắm thì Chu Yến Kinh trở lại.

Anh nhìn cô, giọng nhàn nhạt:

“Video đã gỡ xuống, các bài viết cũng được xoá rồi. Chuyện hôm nay đến đây là kết thúc. Anh không muốn thấy có thêm diễn biến gì nữa.”

Nam Tang Ninh mím chặt đôi môi tái nhợt:

“Giáo sư Chu làm việc đúng là hiệu quả thật.”

“Về sau đừng gọi anh là giáo sư Chu nữa, anh đã từ chức, rời khỏi đại học Kinh Đô rồi. Man Man sẽ ở lại đây dưỡng thương một tháng. Sau đó anh sẽ trở về Tập đoàn Chu, còn cô ấy sẽ làm thư ký cho anh.”

“Một tháng này, anh không muốn thấy em bắt nạt cô ấy. Nam Tang Ninh, nếu em vẫn còn muốn duy trì cuộc hôn nhân này, thì đừng làm loạn nữa.”

Nam Tang Ninh sững người, đứng im tại chỗ.

Nhìn người đàn ông trước mắt — người cô đã yêu suốt năm năm — cô nghe thấy chính mình đang run rẩy hỏi:

“Anh từ chức rồi? Không phải anh rất thích làm thầy giáo sao? Năm đó ba em ép anh cưới em, anh lấy điều kiện là được tiếp tục giảng dạy ở đại học Kinh Đô, chứ nhất định không chịu về nhà họ Chu thừa kế. Giờ lại… tự mình từ chức?”

“Nếu không thì sao? Chuyện của Man Man ồn ào như vậy, cô ấy suýt nữa không được tốt nghiệp.”

Chu Yến Kinh cau mày, mất kiên nhẫn nhìn cô:

“Nếu anh không đứng ra nhận lỗi, danh tiếng bị huỷ chưa đủ, mà cả tương lai của Man Man cũng sẽ bị phá hủy.”

Khi anh nói những lời đó, trái tim Nam Tang Ninh như vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.

Hóa ra, vì Tô Man Man, anh có thể hy sinh cả sự nghiệp mà anh từng nhất quyết không buông.

Hóa ra, không phải anh là người khó gần, mà là… cô không đủ khả năng để làm anh rung động.

“Em biết rồi.”

Cô cố gắng nuốt nước mắt vào trong, gật đầu:

“Anh yên tâm, em sẽ không bắt nạt Tô Man Man nữa. Từ ngày mai, em sẽ chuyển về nhà họ Nam ở.”

Chu Yến Kinh nhíu mày, nhưng không hỏi thêm.

“Cũng tốt. Một tháng sau, anh sẽ đích thân đến đón em về.”

Nói rồi, anh quay người rời khỏi phòng.

“Thật ra em không ương bướng, cũng rất đáng yêu. Tang Ninh, đừng nhắc đến chuyện ly hôn nữa. Anh nói rồi, chuyện giữa anh và Man Man chỉ là ngoài ý muốn, sẽ không có lần thứ hai.”

“Hơn nữa, anh biết em từng hứa với ba — nếu ly hôn, em sẽ bị đánh mười roi theo gia pháp. Em sợ đau, không chịu nổi đâu…”

Cửa phòng đóng lại. Nam Tang Ninh nhìn cánh cửa ấy, bật cười khẽ.

“Đúng là em sợ đau, Chu Yến Kinh. Nhưng vì muốn tác thành cho anh, em đã chịu rồi.”

Chương 8

Chu Yến Kinh không biết, cô đã về nhà.

Bố cô thấy tin tức trên mạng, tức giận đến mức suýt phát điên.

“Ninh Ninh! Bố cứ tưởng con lấy Yến Kinh rồi thì tính tình sẽ trưởng thành hơn, ai ngờ vẫn bướng bỉnh như vậy! Năm xưa chính con đòi gả cho Chu Yến Kinh, bây giờ lại đòi ly hôn, con có biết lợi ích giữa hai nhà đang ràng buộc sâu đến mức nào không? Con dám nói với truyền thông rằng muốn ly hôn?”

Cô quỳ dưới đất, giọng điệu kiên quyết:

“Bố, lần này con thật sự nghiêm túc. Năm đó là con sai, vì quá bướng nên mới ép anh ấy cưới con. Bây giờ con hối hận rồi. Bọn con đang tiến hành thủ tục ly hôn. Lần này, con đã nghĩ rất rõ ràng.”

“Ông nội Chu vừa gọi cho bố. Hai nhà đang hợp tác rất nhiều dự án, con mà gây chuyện ly hôn vào lúc này thì…”

“Được, con muốn ly hôn đúng không? Năm xưa chính con đã nói, còn nhớ không?”

“Con nhớ.”

Năm đó cô từng thề — sẽ không bao giờ ly hôn với Chu Yến Kinh. Nếu ly hôn, cô nguyện chịu hình phạt gia pháp.

“Gia pháp của nhà họ Nam, mười roi. Con nghĩ kỹ rồi chứ?”

Ánh mắt Nam Tang Ninh kiên định:

“Con nghĩ kỹ rồi.”

Cha Nam không nói thêm lời nào, cầm lấy cây roi do quản gia đưa tới, vung mạnh lên lưng Nam Tang Ninh.

“Vút” một tiếng, máu lập tức thấm qua lớp áo sau lưng cô.

Nhưng cô vẫn nghiến chặt răng, không bật ra một tiếng rên.

“Còn muốn ly hôn không?”

“Muốn!”

“Tốt lắm! Hôm nay bố sẽ đánh cho con tỉnh ra, để sau này đừng có bướng bỉnh như vậy nữa!”

Một roi nữa quất xuống, đau đến mức nước mắt cô chảy ra.

Năm roi qua đi, trên lưng cô đã hằn rõ năm vết roi sưng đỏ toạc máu.

Cha cô lại giơ roi lên, nhưng cuối cùng… không thể đánh tiếp nữa.

“Thôi đi… Con đã quyết như vậy thì cứ ly hôn đi. Bố nhìn ra rồi, lần này con thật sự đã suy nghĩ kỹ. Ninh Ninh, mẹ con mất sớm, một mình bố gồng gánh công ty đã rất vất vả. Nếu con đã quyết tâm ly hôn, thì bố sẽ cắt toàn bộ hợp tác làm ăn với nhà họ Chu. Từ nay về sau, Nam thị… giao cho con.”

Nam Tang Ninh nhịn cơn đau nơi lưng, ngẩng đầu lên:

“Cảm ơn bố. Con đồng ý tiếp quản công ty.”

Năm roi đó cô đã chịu rồi, cuộc hôn nhân này… cuối cùng cũng thật sự kết thúc.

Suy nghĩ đứt đoạn, cơn đau nơi lưng vẫn còn âm ỉ. Cô bước vào phòng tắm, thay bộ quần áo dính máu, miễn cưỡng bôi thuốc lên vết thương.

Bố nói đúng. Bao năm qua cô quá bướng bỉnh, năm roi này… đã khiến cô tỉnh ngộ.

Cô phải mạnh mẽ lên.

Sáng hôm sau, Nam Tang Ninh bảo người làm đưa hành lý lên xe.

Lúc cô xuống lầu, Chu Yến Kinh và Tô Man Man đang ngồi ăn sáng trong phòng ăn.

Tô Man Man ngồi ngay ngắn như một cô gái ngoan, còn Chu Yến Kinh thì chăm chú bóc một quả trứng luộc cho cô ta.

Ánh mắt dịu dàng, cử chỉ kiên nhẫn ấy… chưa từng dành cho Nam Tang Ninh.

Cô thu lại ánh nhìn, không muốn nhìn thêm nữa, chỉ muốn rời đi nhanh chóng.

Nhưng Tô Man Man lại mở miệng gọi cô:

“Cô Nam, cô định đi luôn mà không ăn sáng sao?”

“Đừng quan tâm đến cô ta.”

Chu Yến Kinh kéo tay Tô Man Man ngồi xuống, đưa quả trứng cho cô, nhẹ giọng:

“Ăn từ từ, coi chừng bỏng đấy.”

Tô Man Man nghịch ngợm lè lưỡi, trông vừa ngây thơ vừa đáng yêu:

“Em biết rồi mà~ Yến Kinh, anh đối với cô Nam cũng dịu dàng như thế sao? Thật khiến người ta ghen tị quá đi~”

Nghe cách cô ta gọi, không chỉ Chu Yến Kinh sững người.

Mà cả Nam Tang Ninh cũng chết lặng.

Cô không ngờ, nhanh đến vậy, cô gái ấy đã đổi cách xưng hô.

Nhưng… thôi vậy, cũng chẳng còn liên quan gì đến cô nữa rồi.

“Tạm biệt, Chu Yến Kinh.”

Cô nhấc chân định rời đi, Chu Yến Kinh vội đứng dậy:

“Anh đưa em đi.”

“Á!”

Chưa đi được mấy bước, phía sau truyền đến tiếng kêu đau của Tô Man Man.

Chu Yến Kinh lập tức quay lại:

“Sao thế? Man Man? Em đau ở đâu?”

“Không sao, em vừa bị chuột rút một chút.”

“Để anh xoa cho em.”

Chu Yến Kinh thật sự quỳ xuống, dịu dàng giúp Tô Man Man xoa bóp.

Cảnh tượng ấy khiến tim Nam Tang Ninh không khỏi nhói lên.

“Anh bận việc đi, Chu Yến Kinh, tôi đi đây.”

Nam Tang Ninh thu lại ánh mắt, quay đầu bước đi.

Chu Yến Kinh không quay lại, chỉ vô thức nói:

“Một tháng nữa, anh sẽ đến đón em.”

“Không cần đâu. Tôi sẽ không quay lại nữa.”

Câu nói đó, Chu Yến Kinh… không nghe thấy.

Cô cúi người bước lên xe về nhà họ Nam. Ngồi trong xe, Nam Tang Ninh xoá sạch mọi thứ liên quan đến Chu Yến Kinh.

Tất cả những tấm ảnh cô từng lén chụp anh, những bản nhạc anh thích, những quyển sách anh từng nhắc đến mà cô cất kỹ trên kệ sách… thậm chí cả những đoạn tin nhắn WeChat mà cô gửi cho anh nhưng hiếm khi được hồi âm — cô xoá sạch.

Làm xong tất cả, cô nhìn lại phía sau… đã không còn thấy bóng dáng căn biệt thự mà cô từng sống cùng anh suốt năm năm qua.

“Chu Yến Kinh, xin lỗi vì đã làm phiền anh suốt năm năm trời. Từ hôm nay trở đi, anh tự do rồi.”

“Và tôi — Nam Tang Ninh — cũng vậy.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)