Chương 6 - Sự Công Bằng Bị Đánh Mất

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Đồng tử chị dâu đột nhiên co rút, run giọng hỏi lại: “Anh nói gì cơ?”

Pháp y nhắc lại: “Đứa bé chết vì ngạt thở trong hầm.”

Chị dâu gào lên đau đớn, ngã sụp xuống đất, lẩm bẩm không ngừng: “Không thể nào… không phải tôi làm… không phải tôi…”

Sự thật cuối cùng thế nào vẫn cần cơ quan điều tra xác minh thêm.

Dân làng và những người trong khu nhà công vụ của cục công an xem đủ mọi chuyện, chưa đến nửa tiếng sau, đoạn video hiện trường đã bị tung lên mạng.

Cả nhà Giang Dịch Thần lập tức trở thành tiêu điểm toàn mạng, thân phận đội trưởng đặc nhiệm của anh ta cũng bị khui ra.

Cư dân mạng ồ ạt bình luận, mắng chửi rằng ác giả ác báo, thật hả dạ.

Vậy mà Giang Dịch Thần vẫn còn muốn che đậy sự thật, tìm tôi yêu cầu làm chứng giả.

Anh ta đâu ngờ tôi đã lén bật livestream, ghi lại toàn bộ hành vi của anh ta.

Vẻ mặt anh ta rất đương nhiên, nói: “Thanh Nhan, em cứ nói với bên ngoài rằng là do em không trông con cẩn thận nên con bé

rơi xuống hầm. Nếu không, chị dâu sẽ phải ngồi tù, còn tiền đồ của anh trong cục công an cũng sẽ tan thành mây khói.”

“Em cũng không muốn để Niệm Tích sau này sống với danh tiếng ‘cháu gái của kẻ giết người’ đúng không?”

Phòng livestream lập tức bùng nổ.

【Trời ơi! Đây là loại đàn ông gì vậy? Bắt vợ mình gánh tội thay cho kẻ giết người!】

【Cái loại người này mà là đội trưởng đặc nhiệm á? Nhân phẩm thế này thì bảo vệ ai được?】

【Tội nghiệp chị gái livestream, lấy nhầm phải một kẻ máu lạnh vô tình, ngay cả con gái ruột cũng chẳng thương.】

Tôi suýt bật cười vì tức giận: “Con trai chị ta là người, con gái tôi không phải người à? Tôi

mà vào tù rồi, Niệm Tích phải làm sao? Anh tiếp tục làm đội trưởng của anh, còn ai chăm sóc con bé?”

Không ngờ Giang Dịch Thần lại nghiêm túc nói: Đến lúc đó chuyển quyền nuôi Niệm Tích

cho anh trai và chị dâu, con bé vẫn là con cháu nhà họ Giang, sau này tôi sẽ quan tâm

nhiều hơn, cho nó học trong khu nhà gia đình công an, được hưởng nền giáo dục tốt nhất.”

“Còn nữa, em chỉ là vô ý gây chết người, cùng lắm ngồi tù hai năm. Anh sẽ dùng quan hệ xin bảo lãnh, sẽ không để em phải chịu khổ quá nhiều đâu.”

Tôi lập tức hất cốc trà trước mặt vào thẳng mặt anh ta: “Anh là cái thá gì mà bắt tôi thay người nhà anh gánh tội? Muốn đi thì tự đi mà đi!”

Giang Dịch Thần lau nước trên mặt, tức giận nói: “Tô Thanh Nhan, em không thể vì đại cục mà suy nghĩ sao? Anh là đội trưởng đặc nhiệm,

nếu anh ngã xuống, nhà họ Giang coi như xong! Em sao mà ích kỷ thế, chỉ biết nghĩ cho bản thân?”

“Chị dâu nói đúng, lẽ ra anh không nên lấy người đàn bà không hiểu chuyện như em!”

“Vậy thì ly hôn.”

Giang Dịch Thần sững người: “Em… em nói gì?”

Tôi lấy ra cuốn giấy đăng ký kết hôn đã chuẩn bị sẵn, ném thẳng lên bàn: “Ly hôn, hôm nay

đi làm thủ tục ngay! Tôi không muốn có bất kỳ ràng buộc gì với kẻ máu lạnh vô tình như anh nữa!”

Giang Dịch Thần bỗng chốc xụ mặt, mắng một câu “vô lý”, rồi vớ lấy áo khoác bỏ đi.

Đoạn livestream bị cắt ghép nhanh chóng lan truyền khắp mạng xã hội.

Giang Dịch Thần bị thanh tra nội bộ của cục công an triệu tập điều tra, phải tham gia buổi nói chuyện kiểm điểm với tổ chức.

Còn tôi, nhờ những lời bình luận của cư dân mạng mà nảy ra một ý — lén thu thập mẫu tóc của Giang Dịch Thần và Giang Dạ Đồng để làm xét nghiệm ADN.

Kết quả khi có trong tay, tôi không bất ngờ, nhưng vẫn thấy lạnh cả tim.

Tôi lặng lẽ giấu bản giám định đi, chuẩn bị dành cho nhà họ Giang một “món quà bất ngờ”.

Chưa kịp ra tay, mẹ chồng đã dẫn theo anh chồng và Giang Dạ Đồng tới tận cửa.

Vừa bước vào, bà ta đã đá một cú vào sau gối Giang Dạ Đồng: “Mau quỳ xuống, dập đầu xin lỗi thím mày!”

Giang Dạ Đồng rơi lệ, uất ức dập ba cái đầu thật mạnh trước mặt tôi.

Tôi vội ngăn lại — tôi vẫn còn sống, không dám nhận cái “ân huệ” này.

Dập đầu xong, mẹ chồng xoa tay, gương mặt nở nụ cười nịnh bợ: “Thanh Nhan à, Dịch

Thần và chị dâu con đều bị đưa đi rồi, con xem chuyện rùm beng như vậy, ảnh hưởng cũng không nhỏ.”

“Giờ Dạ Đồng còn chẳng dám đến trường nữa. Hay là con bán căn nhà này đi, chúng ta dọn chỗ khác, bắt đầu lại.”

“Tiền bán nhà còn có thể dùng để lo lót quan hệ, giúp Dịch Thần sớm được ra, quay lại làm đội trưởng đặc nhiệm.”

Anh chồng ngồi phịch xuống ghế sô pha, vắt chân chữ ngũ: “Tôi nói cho cô biết, Tô Thanh

Nhan, cái chết của con tôi, cô cũng có phần trách nhiệm đấy! Nếu cô sớm đổi con đi thì đã không xảy ra chuyện này rồi!”

Tôi cười khẩy một tiếng — căn nhà này là tài sản trước hôn nhân của tôi, chẳng liên quan gì đến nhà họ Giang, họ cũng xứng chỉ trỏ vào đây sao?

Dù vậy, lời họ nói lại khiến tôi nghĩ ra một điều.

“Tôi không có tiền. Với lại, chuyện này đâu phải chỉ là lỗi của mình Giang Dạ Đồng? Còn

con bé bạn thân của nó, Lâm Vi Vi đâu? Sao các người không bắt nó chịu trách nhiệm?”

Mắt mẹ chồng sáng lên như bắt được cọng rơm cứu mạng: “Đúng rồi! Còn con bé đó nữa!”

Giang Dạ Đồng vừa khóc vừa kêu lên: “Bà ơi, đừng tố cáo bạn ấy! Bạn ấy là người bạn thân

nhất của cháu, nếu tố cáo bạn, sau này cháu sẽ không còn ai chơi cùng ở trường nữa đâu!”

Mẹ chồng mất kiên nhẫn, ngắt lời ngay: “Khóc cái gì mà khóc! Không phải tại mày gây họa thì Dịch Thần có bị đình chỉ không? Em mày có chết không?”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)