Chương 8 - Song Quy Yến

10
Tôi bắt đầu điều dưỡng cơ thể cho Sở Tự.
Giữa mùa thu, tin trắc phi của thái tử có thai truyền ra.
Có vết xe đổ, lần này hoàng hậu cẩn thận hơn, phái nữ quan trung cung tới chăm sóc Sở Tư, lại điều tra toàn bộ đông cung, thanh trừ toàn bộ người và vật khả nghi.
Hoàng hậu nghe nói tôi tinh thông y thuật, bèn lệnh tôi vào đông cung chăm sóc chị, còn bảo chị em ở chung sẽ khiến chị có tâm trạng vui vẻ hơn.
Vì không giữ được đứa con lần trước nên lần này Thái tử lại càng chờ mong hơn.
Thái tử phi và đám mỹ nhân từng chứng kiến kết cục thảm thiết của Vương mỹ nhân, nên lần này cố tránh Sở Tự vì sợ rước họa vào thân.
Tất cả mọi thứ đều chín muồi.
Sở Tự nhìn tôi sắp đặt mọi thứ trong viện của chị đâu ra đấy, ánh mắt không khỏi ngưng tụ, cười nhẹ nói: “A Trĩ là quý nhân của chị.”
Bàn tay cầm bã thuốc của tôi hơi khựng lại, tôi dừng động tác trong tay, chậm rãi nói: “Chị và em là song quy yến, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.”
Khi tôi bị thương, chị có thể bất chấp gió tuyết dày đặc, đường đi nguy hiểm khó khăn, một mình lẻ loi từng bước cõng tôi từ ngoại thành trở về. Trong sắc trời âm u mịt mù đó, chị kể cho tôi những câu chuyện lý thú hồi bé. Vậy tôi sẽ giúp chị dọn dẹp bụi gai trên con đường phía trước, trợ chị lên như diều gặp gió, đạt thành mong muốn.
Hoàng hậu bị bệnh nhẹ đã lâu ngày, nhưng đám ngự y chỉ dám dùng mấy loại thuốc ổn thỏa, hiệu quả chẳng có mấy.
Sở Tự bèn nhân cơ hội góp lời, nói khi còn ở Ninh Châu tôi từng bái hạnh lâm thánh thủ làm thầy, tinh thông nội chứng của phụ nhân.
Tôi vào cung chữa bệnh cho hoàng hậu, chỉ hơn một tháng là đã thấy hiệu quả.
Bệ hạ biết tôi có y thuật như thế, bèn phá lệ cho phép tôi vào Ngự Y thự, trở thành nữ y quan tứ phẩm.
Sở Tự sinh hạ lân nhi, là trưởng tử của thái tử, cũng là hoàng trưởng tôn, nên toàn bộ trên dưới cung đình đều coi trọng chị hơn.
Ngày hoàng trưởng tôn tròn tháng, đông cung cực kỳ náo nhiệt. Chị là mẹ đẻ của hoàng trưởng tôn nên càng nội bật không ai sánh bằng.
Thân bằng ngồi kín đầy, chị theo thái tử bước tới, nghênh đón những ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Khoảnh khắc ấy, tôi ở trong đám người nhìn chị thành tiêu điểm.
Ánh mắt chị chuyển tới nhìn tôi.
Hoàng hậu ban cho tôi khá hậu hĩnh.
Nhưng tôi chẳng mấy hứng thú với mấy thứ vàng bạc ngọc khí này.
Sở Tự cũng chưa từng coi trọng những ơn huệ từ thiên gia đó.
Tôi đưa cho chị một phong thư, hạ nhỏ giọng nói: “Môn sinh của Cố tướng khi xưa trải khắp thiên hạ, lúc đại nạn kéo tới, có kẻ tranh thủ bỏ đá xuống giếng, người lại dốc sức tìm kiếm chứng cứ, chưa từng từ bỏ, những người trên danh sách này có thể để chị sử dụng.”
Trong đôi mắt chị toát lên đôi phần kinh ngạc: “Sao em biết chị đang tìm mấy thứ này…”
“Em đoán.” Tôi khẽ đáp.
Tiền kiếp chị cũng vẫn luôn tìm kiếm người có thể sử dụng.
“Mấy năm nay An Bình hầu vẫn không từ bỏ tìm kiếm con mồ côi của Cố gia, ông ta muốn nhổ cỏ tận gốc…”
Giọng tôi khẽ trầm xuống, sắc mặt Sở Tự cũng trở nên lạnh lùng.
“Năm đó tướng phủ lửa cháy ngút trời, những ám vệ kia đã liều chết đưa chị ra khỏi kinh thành. Chị xen vào giữa đám lưu dân ăn xin dọc đường mới sống sót. Nhưng An Bình hầu đa nghi trời sinh, chưa chắc ông ta đã tin chị chết trong vụ hỏa hoạn đó, nhiều năm trôi qua mà vẫn phái người đi tìm kiếm khắp nơi.” Sở Tự khẽ gõ tay xuống bàn, trong mắt toát lên hàn ý.
“Nay đúng là dưới đèn thì tối, có lẽ ông ta không ngờ được chị lại công khai xuất hiện ngay dưới mí mắt ông ta.” Tôi rũ mắt.
Kiếp trước Sở Tự thất bại, Sở gia cũng họa lây.
Cố tướng cứu cả nhà Sở gia trong trận lũ lụt, Sở gia báo đáp ơn huệ thu nhận Sở Tự, từ thời khắc đó, hai nhà đã có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Tôi biết tiếp theo chị muốn làm gì.
Hậu trạch, một nơi nhỏ bé như thế này, sao có thể khiến chị được như ý muốn, mục tiêu của chị là triều đường.
Chỉ có quyền lực mới có thể giúp chị đạt được tâm nguyện.
Tôi giúp chị có quyền lực, quyền lực có thể khiến Cố gia tẩy sạch oan khuất, có thể khiến Sở gia bình an cả đời.